Ngày tiếp theo của chuyến đi Nhật Bản 7 ngày 6 đêm của ba người diễn ra một cách rất tốt. Ngô Thừa Nhân đã rất tốt bụng dẫn hai người đi tham quan tháp Tokyo và đường phố quanh đấy. Không nghĩ rằng từ độ cao này con người, phố xá, xe cộ đều trở nên tí hon nhìn rất đáng yêu.
" Wa..Trên đây cao quá " Uyển Nhi trầm trồ thán phục.
" Người Nhật họ rất giỏi, có những công trình còn hơn cả những gì chúng ta nghĩ " Trương Khởi Linh giải thích, cùng em gái ngắm thành phố trung tâm tuyệt đẹp.
" Anh đi vệ sinh một chút, em ở đây nhìn ngắm cảnh đi " Trương Khởi linh cười, rời đi ngay sau đó.
Chỉ còn lại Ngô Thừa Nhân và Trương Uyển Nhi, cô muốn hỏi anh rễ mình chuyện của Vương Nam Vũ.
" anh à..em muốn hỏi chuyện của Nam Vũ " Cô có vẻ e ngại không dám nhìn anh rễ mình. Ánh mắt cô nhìn ra ngoài, qua tấm kính trong suốt, cô nhìn bầu trời xanh, nhìn nhưng cánh hoa anh đào bay trong gió. Cô bất ngờ không còn muốn biết đáp án của câu hỏi của mình về hắn nữa. Đó có phải là sự nhu nhược không? Hay không dám đối mặt với hắn. Cô không biết.
Cô chỉ mới 16 tuổi, cái tuổi vẫn còn muốn rong chơi, mơ mộng. Ý thức cô mơ hồ, suy nghĩ rất nông nỗi, bồng bột về tất cả mọi chuyện cả chuyện tình yêu đôi lứa.
" à..Nó đấy à? Nó đang học chương trình đại học. Nó sau khi rời khỏi liền chú tâm vào việc học hành. Không ăn chơi, gái gú nữa. Ba mẹ nó bên đó cũng rất vừa ý. " Đó là đáp án mà cô mong chờ sao? Không phải! cô muốn biết nhiều hơn.
" Chỉ vậy thôi à anh? " Cô ẩn ý tò mò nhìn Ngô Thừa Nhân.
" Anh quên là em rất quan tâm nó nhỉ? Anh nên nói tường tận hơn cho em? " Ngô Thừa Nhân cười nói.
" Anh này..em ngại đấy.. " Cô có chút ngượng ngùng, cười cười.
" Nó cũng như em. Vẫn hỏi về em, đôi khi mail cho anh chỉ để hỏi về em. Anh không nghĩ nói gì về em cho nó biết. Vì nếu nói, anh biết nó sẽ lơ là việc học. Xin lỗi em. " Ngô Thừa Nhân cười tay đặt trên vai cô trấn an.
Bản thân biết hắn cũng như cô thì rất vui vẻ, hơn hẳn cả tâm trạng trước kia của mình.
" Em tốt hơn rồi ạ" Cô cười đáp lại với anh rễ.
Đúng lúc đó thì Trương Khởi Linh cũng trở vào. Có vẻ như tìm nhà vệ sinh lâu hơn dư tính của anh.
" Xin lỗi hai người, có vẻ như nhà vệ sinh phải xuống hẳn dưới đất mới có thể đi " Trương Khởi Linh áy náy.
" Không sao đâu em " Ngô Thừa Nhân ôm lấy vai vợ xoa nhẹ.
Hai người thật làm chướng mắt người mà, cứ ôm eo, hun hít làm cho người như cô có chút ớn lạnh.
" haha..Giờ chúng ta xuống phố ăn vặt đi " Cô lãng tránh sự mặn nồng của hai người.
Rũ rê đi ăn hàng nhưng mà cuối cùng lại chỉ có mình cô đi [ TT^TT ] hai ông anh lại đánh lẽ đi riêng. Thật là, người con gái mỏng manh như cô mà bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác. Thật tức chết cô mà.
Nghĩ thế cô quyết định sự dụng cái thẻ vàng mà anh rễ đưa cho. Cô la cà từ những con phố lớn đến những khu phố bán hàng ăn vặt. Cô ăn rất nhiều, cô chạy nhảy, nói thế chứ cô rất ra dáng thiếu nữ nha. Một cô gái tóc đen vóc dáng đáng yêu nhìn rất nhỏ nhắn và muốn được yêu thương nga ~.