Đầu tháng hai, Kiều Ninh và Chu Văn kết hôn. Khi thiệp mời gửi tới, Dương Minh vừa hay đang ở cùng Hà Tịch.
Hà Tịch ngắm nghía chiếc thiệp một hồi, trong đầu không ngừng tính toán nên chọn quà cưới gì cho đẹp, tiền mừng cũng nên nhiều một chút. Chu Văn thì không nói, nhưng Kiều Ninh là bạn cùng phòng, mối quan hệ của họ lại khá tốt, không thể qua loa đại khái được.
Dương Minh vuốt ve sợi tóc dính trên vai cô, im lặng không làm phiền tới suy nghĩ của cô.
Chợt cô quay sang hỏi anh:
- Kiều Ninh nói em dẫn bạn trai theo, anh có muốn tới không?
Dương Minh không còn nhớ rõ dáng vẻ của tên Chu Văn kia. Chỉ nhớ rõ trong lúc Hà Tịch lờ anh đi như người dưng thì cậu ta lại có thể cùng cô ngồi học bài, cùng cô ăn cơm, mời cô đi chơi, rảnh rỗi là lại chạy theo cô đến thư viện đọc sách. Ngày nào cũng kiếm cớ sang lớp họ để hỏi bài...
Tuy hiện tại người ta đã lập gia đình, nhưng nghĩ lại vẫn thấy thật đáng ghét.
Anh liếc nhìn chiếc thiệp, hỏi:
- Ngày cưới là ngày nào?
- 8-2, đầu tuần sau.
- Anh còn phải quay về Pháp mấy hôm, nhưng chắc là vẫn kịp.
Hai mắt cô rũ xuống, giọng hơi nhỏ:
- Anh lại phải đi nữa...?
Rõ ràng mới về được hai hôm.
Dương Minh kéo cô ngồi lên đùi mình, khoé miệng hơi cong:
- Không nỡ xa anh chứ gì?
Hà Tịch lắc đầu:
- Em sợ anh mệt.
Hôm trước gọi điện, cô rất nhớ anh. Lúc nhìn thấy gương anh qua màn hình, muốn chạm mà không chạm được, lòng quá buồn bã, hai mắt liền đỏ lên, khuôn mặt nhỏ không ngừng nhăn nhó, bộ dạng rất đáng thương... Dương Minh bất lực, chỉ đành an ủi rồi dỗ cô đi ngủ sớm.
Kết quả là ngày hôm sau, Hà Tịch vừa đi làm về đã nhìn thấy anh đang đứng dựa ở cửa.
Cô còn tưởng là mình nằm mơ giữa ban ngày...
Dương Minh nhéo má cô nói:
- Không nghĩ tới bạn học này lúc yêu đương rất dính người.
Thủ tục đã xong gần hết rồi, anh chỉ cần sang đó một lần này nữa thôi. Hơn nữa anh cũng không mệt.
- Anh cứ bay qua bay lại như thế mà còn nói là không mệt...
Anh gục đầu, tận hưởng hương thơm từ mái tóc và làn da cô. Hà Tịch bị anh cắn nhẹ, vì hơi nhột liền đẩy anh ra.
Dương Minh trở lại dáng vẻ nghiêm túc. Anh hỏi:
- Mẹ em gần đây thế nào?
- Gần đây khá tốt, tâm trạng cũng không tệ.
Thời gian trước còn theo bác Đinh về quê thăm họ hàng, đi chùa bái Phật. Mỗi khi gọi điện đều lộ ra nét mặt tươi tắn, liên tục khoe quán ăn dạo này rất đông khách...
- Vậy chuyện của chúng ta...
Hà Tịch hiểu được ý của anh. Cô cũng biết anh đang lo lắng điều gì. Chỉ là cô với mẹ mới làm lành, nếu giờ mà dẫn anh tới trước mặt bà, e rằng bà sẽ thật sự đoạn tuyệt quan hệ với cô luôn.
- Em không muốn mẹ lại tức giận. Hiện tại chỉ còn cách khiến anh chịu ủy khuất, làm "người tình bí mật" của em thêm một thời gian nữa...
Dương Minh thấp giọng:
- Một thời gian? Chính xác là bao lâu?
Anh rõ ràng biết cô không thể cho anh đáp án, vậy mà vẫn cố chấp hỏi.
- Nếu mẹ em cả đời này đều không chấp nhận anh thì phải làm sao?
Hà Tịch hỏi ngược:
- Vậy anh muốn em phải làm sao?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không do dự đáp:
- Mẹ em không chấp nhận anh, nhưng bố mẹ anh chấp nhận em. Tối nay anh dẫn em đi gặp họ.
Cô cảm thấy chuyện này hơi đột ngột, tâm lý chưa sẵn sàng, không biết nên trả lời anh ra sao, cứ liên tục ậm ừ...
Dương Minh nhìn biểu hiện của cô thì cũng đoán ra. Anh thở dài:
- Bỏ đi, chuyện này cũng chưa quá cần thiết. Em không muốn đi cũng không sao.
Anh hôn lên trán cô, sau cùng đứng dậy mặc lại áo khoác.
- Anh về nhà gặp bố mẹ. Sáng mai đón sẽ tới em đi làm.
Hà Tịch ngơ ngác nhìn anh ra về.
Dương Minh bước vào thang máy, bên ngoài vang lên tiếng gọi lớn.
- Dương Minh...!
Cô hớt hải chạy tới, may mà vẫn kịp.
Thang máy còn chưa đóng hết đã bị mở ra.
Hà Tịch thở hổn hiển:
- Anh đợi em một lát.
Anh không hiểu:
- Em cũng muốn ra ngoài? Ban nãy em nói tối nay rảnh rỗi mà, có việc đột xuất sao?
Hà Tịch kéo anh ra khỏi thang máy. Ban nãy vì vội vã chạy theo anh mà hai má hơi hồng. Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
- Đến gặp bố mẹ anh ít ra cũng phải ăn mặc cho đoàng hoàng mà phải không?
Dương Minh ngồi trên giường nhìn Hà Tịch bới hết quần áo trong tủ ra. Từng bộ từng bộ ướm lên người, băn khoăn không biết nên mặc gì:
- Bộ này có ổn không? Đã lâu rồi em chưa mua quần áo mới, những thứ này hình như hơi lỗi mốt rồi...?
Anh bật cười:
- Trước đây em còn không thèm dùng son.
Cô đứng trước mặt anh, cắn môi đáp:
- Bạn trai của em là hoa, em đâu thể mãi làm cỏ dại được.
Cho dù cô không quan tâm đến vẻ ngoài của mình, nhưng cũng không thể để anh trở thành "hoa nhài cắm bãi phân trâu" được. Cô có thể không để ý đến ánh nhìn của người khác, nhưng nếu có ai đó nhìn nhận họ kiểu như:
- Anh chàng kia đẹp trai cao ráo sao lại đi yêu đương với cô gái bình thường kia? Mặt mũi cũng không chịu chăm chút cho đoàng hoàng, đến tôi cũng thấy xấu hổ thay.
Như vậy thì cô sẽ rất bận lòng. Lỡ đâu một ngày anh cũng sẽ cảm thấy đó là sự thật...
Dương Minh hoài nghi:
- Cái này là em học được từ chỗ của Tử Lý đúng không? Là cậu ta nhét vào đầu em mấy suy nghĩ vớ vẩn này?
Hà Tịch lắc đầu.
- Em chỉ là...muốn chúng ta đều xứng đáng được ở bên nhau.
Dương Minh nhíu mày. Cô sao lại có suy nghĩ như thế này? Lẽ nào bọn họ vốn không xứng đáng sao?
Anh vì cô mà đau đớn chờ đợi nhiều năm, còn cô cũng đã dũng cảm bước về phía anh. Thế nào mà còn nói đến xứng hay không?
Vẻ mặt cô chân thành:
- Anh không chê em thật không?
Dương Minh thở dài:
- Có lẽ em vẫn luôn không nhận ra bản thân xinh đẹp.
Hoặc là một năm trở lại đây, cô đã trải qua nhiều chuyện không mấy vui vẻ nên đã trở nên tự ti hơn, nghĩ nhiều hơn.
Anh nói tiếp:
- Khi em đến Paris, bộ dạng em xấu xí tới mức nào em vẫn nhớ chứ? Anh có từng chê em chưa?
Hà Tịch cười tủm tỉm, cô chủ động ngồi xuống ôm anh. Dương Minh thuận thế giữ lấy gáy cô, đem môi mình phủ xuống môi cô.
Ngừng một lát, anh nhìn cô với vẻ tán dương:
- Kỹ thuật hôn của em coi như có tiến bộ.
Sau đó anh lại cúi xuống, triền miên mà hôn, hôn đến say mê. Đầu óc Hà Tĩnh dần trở nên choáng váng...
Dương Minh nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, cảm nhận cơ thể chính mình cũng đang nóng dần lên.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Phòng bên cạnh có tiếng cửa đóng mở.
Tử Lý về rồi?
Hà Tịch giật nảy người, tim gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cô vội vã đứng dậy chỉnh lại trang phục, xong xuôi còn giúp Dương Minh cài lại mấy cái cúc áo. Sau khi xác nhận bản thân không có gì bất thường thì mới yên tâm.
Vẻ mặt của Dương Minh rất rất không vui, hai đầu mày cũng sắp dính vào nhau luôn rồi. Anh ngồi lì trên giường không chịu nhúc nhích. Hà Tịch biết anh đang mang tâm trạng chó cắn, nói gì cũng không nghe liền bỏ lại anh mà chạy ra ngoài.
Tử Lý vứt quà bánh ngổn ngang ở phòng khách, bản thân thì đang nằm dài trên giường, mắt nhắm nghiền giống như đã ngủ. Đây là tình trạng mỗi lần cô ấy đi công tác về, Hà Tịch cũng không thấy lạ.
Cô đi đến bên giường, nhẹ nhàng giúp Tử Lý cởi giày rồi đắp chăn thật cẩn thận. Người nọ giọng lí nhí:
- Tiểu Tịch ơi Tiểu Tịch! Tớ không sống nổi mất. Bà sếp yêu tinh kia sắp hút sạch máu của tớ rồi...! Còn con nhãi đó! Minh tinh cái khỉ! Cả ngày chỉ kiếm cớ bắt bẻ tớ, hại tớ phải chạy ngang chạy dọc phục vụ cô ta.
- Tớ chuẩn bị nước nóng cho cậu tắm nhé?
- Không cần đâu. Tớ phải ngủ một giấc đã. Cho dù là đến sáng mai tớ chưa dậy, cậu cũng đừng gọi tớ. Những ngày này tớ chỉ được ngủ có hai, ba tiếng... Thật là không sống nổi... Cuộc đời ơi... Ông trời ơi... Bố ơi... Mẹ...ơi...
Giọng nói của Tử Lý nhỏ dần, cuối cùng chìm vào im lặng. Có lẽ là đã ngủ thật rồi.
Hà Tịch không làm phiền nữa, bước thật nhẹ nhàng ra cửa, sau khi đóng cửa tắt điện thì lại chạy về phòng.
Dương Minh vẫn ngồi im ở đó, trên đầu dường như có mấy con quạ đen đang bay vòng vòng. Hà Tịch phì cười, đưa tay kéo anh đứng dậy:
- Không phải là đi gặp bố mẹ anh à? Anh còn ngồi lì ở đây đến bao giờ?
Dương Minh lườm cô, chẳng nói chẳng rằng mà đi ra ngoài.