Hoa không nhất định vì trời đẹp mà nở rộ, nhưng cuộc đời hai ta sẽ vì có nhau mà trở thành hình thái đẹp đẽ nhất!
Trích đoạn:
Ánh nắng bao trùm khắp khuôn viên trường học. Vừa xong tiết thể dục, ai nấy mồ hôi nhễ nhại ngồi sụp xuống ghế, hít thở nặng nề. Tống Đại Nghĩa vứt trái bóng vào góc lớp, cảm thán một câu:
- Chưa bao giờ tôi biết ơn người tạo ra cái điều hòa như bây giờ. Nếu mà gặp được người đó, tôi sẽ ba quỳ chín lạy cảm tạ người ta...
Dương Minh nhếch miệng cười. Cậu rút khăn giấy từ trong túi, tỉ mỉ lau mồ hôi trên mặt. Còn không quên đưa cho Tống Đại Nghĩa một cái. Tống Đại Nghĩa đưa tay nhận lấy, tiện hỏi một câu:
- Cậu chuyển về đây đã một tháng rồi, có quyết định được sẽ tham gia câu lạc bộ gì chưa?