Cả gần mấy tuần sau vết thương của cô cũng coi như lành hẳn. Cô có thể xuống giường và đi lại một cách rất bình thường.
Từ cái bữa đó cô cũng không còn gặp lại anh nữa. Như vậy thì cũng tốt. Đỡ phải tốn nước bọt khi nói chuyện với anh ta. Nhưng điều mà cô cảm thấy bực mình nhất đó là cô có cảm giác mình giống như một tù nhân vậy. Một chút khe hở để thở cũng không có. Cô có thể tự do đi lại khắp căn nhà nhưng lúc nào cũng có ánh mắt nhìn cô. Trước cửa phòng 1 người, dưới cầu thang 1 người, trên cầu thang 1 người, trước cửa nhà 1 người....và còn rất nhiều nơi nữa.
Căn nhà này ngoài những người mà anh cử tới canh gác cô thì chẳng còn ai cả. Thậm chí một người lao công hay giúp việc cũng không có. Họ chỉ đến đây theo giờ quy định sau đó họ sẽ rời đi ngay lập tức khi hết công việc của mình.
Cô cũng biết đây là đâu. Mấy ngày nay cô đã quan sát. Đây là một hòn đảo không có người. Xung quanh bốn phía chỉ toàn là biển với biển mà biệt thự này lại nằm trên núi nên căn bản muốn trốn đi thì cũng không được
Cô mang khuôn mặt nổi giận đùng đùng xông ra khỏi cửa. Có phải nhảy xuống biển hay làm một cái gì đó cô cũng phải rời đi. Cô không thể nào ở lại đây thêm được nữa
Một người đàn ông mặt đồ đen khuôn mặt lạnh lùng đứng chắn ngang không cho cô đi qua, "Xin lỗi An tiểu thư nhưng mà chưa có lệnh của lão đại thì cô không được xuống núi."
"Vậy rốt cuộc lão đại của các anh đang ở đâu? Anh ta có quyền gì mà giam giữ tôi chứ. Anh mau kêu anh ta đến đây và nói rõ ràng cho tôi. Tôi không thể nào ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa. Tôi không chết vì đạn bắn mà sắp phải chết vì bị các người bức sống rồi đó." Cô nói mà gần như hét lên, toàn bộ lửa giận của cô đã được tích tụ từ mấy bữa nay như muốn bùng phát
"Xin lỗi An tiểu thư nhưng mà chúng tôi chỉ làm đúng trách nhiệm mà mình được giao thôi."
Bỗng nhiên giọng nói của tên hằng ngày mà cô căm ghét hận không thể róc xương hắn vang lên, "Cô làm ầm ĩ đủ chưa? Không phải muốn gặp tôi ư?"
Cô xoay người lại thấy hắn đang nghênh ngang bước tới, tay bỏ túi quần khuôn mặt lạnh lùng đầy kiêu ngạo
"Anh mau thả tôi ra? Anh có quyền gì mà giam cầm không cho tôi rời đi chứ." Cô tiến tới trước mặt anh, ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh và nói
"Theo cô thì vì sao tôi lại bắt cô lại?" Anh hỏi ngược lại cô
"Đừng phí lời, mau thả tôi ra. Chúng ta đã không còn gì nữa rồi."
"Không phải tôi đã nói rồi sao. Căn bản là tôi vẫn còn chưa chơi chán."
"Vậy thì tôi căn bản cũng không phải là món đồ chơi của anh?" Cô hùng hồn phản bác
"À!" Anh khẽ cười
Anh mở cái máy Ipad mà mình đang cầm trên tay ra đưa cho cô xem. Dù thấy lại nhưng cô vẫn cầm lấy
Uỳnh! Tất cả như một tảng đá đập vào đầu cô. Đấy là hình nơi nghĩa trang của mẹ cô. Cô đọc bài báo đó từng chữ từng chữ một. Tất cả những người có người thân được chôn cất ở đây đang tiến hành dời mộ của người thân họ sang chỗ khác vì miếng đất này đã bị thu mua.
Còn bức hình thứ hai là hình của anh cô. Còn có một bản báo cáo bệnh án của anh cô nữa. Anh cô có thể không thể bước đi được nữa nếu không làm phẩu thuật kịp thời
"Tên khốn kiếp nhà anh đang tính làm gì gia đình của tôi?" Lúc này trong mắt cô chỉ tràn đầy lửa giận
"Theo cô thì tôi tính làm gì? Tôi có thể đem mộ của mẹ cô vất đi chỗ khác vì đó là đất của tôi. Còn anh của cô thì tôi có thể bỏ ra một chút tiền để mua chuộc bác sĩ và làm một vài động tác sơ sót trong lúc phẩu thuật để anh cô cả đời ngồi trên xe lăn. Tôi chỉ đơn giản là muốn vậy thôi." Anh cười lạnh lùng
Thì ra đây là con người thật của anh. Đúng là không bằng một con cầm thú. Anh ta chỉ muốn đem từng điểm yếu của cô ra mà đấu với cô
"Anh muốn cái gì?" Cô vừa cố nén lửa giận và giọt nước mắt của mình. Đôi mắt đỏ au nhìn anh nói
"Cô hãy ngoan ngoãn ở đây cho tôi. Đừng làm những điều gì dại dột. Một khi cô làm điều gì đó thì tôi cũng không thể đảm bảo là nhà họ An của cô được toàn thây đâu."
Hai tay cô nắm chặt lại. Móng tay đâm sâu vào da thịt thật đau. Cô hận không thể đánh người đàn ông trước mặt một bạt tay
Cô liếc anh sau đó đi thẳng lên lầu và đóng cửa phòng lại.
Tiếng cô đóng cửa phòng rõ to. Cũng may cánh cửa đó được làm bằng gỗ chắc chắn nếu không chắc cũng đã nát dưới tay cô