Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Là Đồ Ác Ma!!!

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhϊếp Thanh Nam mở cửa bước vào, "Bông băng tới rồi đây."

Sự xuất hiện của Nhϊếp Thanh Nam làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn khi ở một mình cùng với anh ta

"Nào, cô đưa tay cho tôi." Nhϊếp Thanh Nam lấy một chiếc ghế lại ngồi trước mặt cô và nói

Cô đưa tay của mình ra. Nhϊếp Thanh Nam bắt đầu rửa vết thương sau đó sức thuốc

Còn anh thì ở một bên quan sát cô. Anh để ý hình như cô không hề kêu đau một chút nào. Thỉnh thoảng cô chỉ nhíu mày lại. Thật ra cô đang cố chịu đựng. Cô không hề muốn mình phải yếu đuối kêu lên một chút nào.

"Xong rồi." Nhϊếp Thanh Nam đứng dậy và thu dọn dụng cụ

"Cảm ơn." Cô nhìn Nhϊếp Thanh Nam nói

"Không có gì!" Nhϊếp Thanh Nam mỉm cười đáp sau đó đưa cho cô một cái bọc, "Đây là thuốc và bông băng. Cô nhớ phải uống thuốc đúng giờ và thay băng thường xuyên nghe chưa. Còn nữa ở trong đây có thuốc bôi liền sẹo rất tốt. Cô chỉ cần bôi lên vết thương ở cổ cô thường xuyên thì sẽ không thấy sẹo nữa. Con gái mà để sẹo thì rất xấu." Nhϊếp Thanh Nam tốt bụng nhắc nhở

"Thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng mà thuốc liền sẹo này có phải đắt lắm không?" Tiền viện phí có thể có bảo hiểm nên sẽ không tốn tiền nhiều lắm. Còn thuốc liền sẹo cô nghĩ chắc nó rất đắt tiền

"À! Thuốc liền sẹo này là...." Đang tính nói tiếp thì hắn( Nhϊếp Thanh Nam) phát hiện có một ánh mắt đáng sợ đang hướng về mình đầy lời cảnh cáo

"Hả?" Cô khó hiểu vì tự nhiên Nhϊếp Thanh Nam đang nói thì ngừng lại

"À! Không có gì. Thuốc này chẳng qua là bệnh viện tặng thêm thôi nên cô không cần lo." Nhϊếp Thanh Nam chọn bừa một lý do cho có lệ. Mà cái tên Nam Cung Hiên này cũng lạ. Lo lắng cho người ta còn sai thuộc hạ của mình ở Canada phải mua bằng được thuốc này và gửi về đây liền ngay lập tức. Vậy tại sao không tự đưa mà lại đưa cho Nhϊếp Thanh Nam anh chứ. Khó hiểu

"Thì ra là vậy." Cô gật đầu

"Bây giờ để tôi đưa cô về." Anh nhìn cô nói

"Vậy làm phiền Hiên tổng." Cô đây thật ra cũng không muốn làm phiền tới anh ta nhưng giờ này có lẽ xe buýt cũng không còn. Với lại trời cũng khá trễ rồi thì đành phiền anh ta chở về vậy

————————

Đi ra tới trước cổng bệnh viện thì có một chiếc xe đã đậu sẵn ở đó

"Cô mau lên xe đi." Anh mở cửa xe giúp cô

"Cảm ơn." Cô lên xe và ngồi xuống

Hôm nay đích thân anh lái xe. Cô nhớ lúc trưa còn có Tề Lam đi cùng, sao bây giờ chỉ có anh và cô thôi nhỉ. Mà thôi kệ, có lẽ anh đã cho Tề Lam về rồi cũng nên

"Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì đã cứu tôi." Trong không gian yên lặng cô chợt lên tiếng.

"Tại sao phải cảm ơn tôi? Dù gì đó cũng là lỗi của tôi. Tôi không nên ra ngoài nghe điện thoại quá lâu." Anh nhìn sang cô. Ánh mắt đầy sự hối hận

"Bản thân tôi nên cảm ơn anh. Nếu anh không vào kịp có lẽ tôi bây giờ đang ở một nơi khác. Một thế giới xa nơi này. Cũng có thể tôi đã đi theo mẹ của mình." Cô cười chua xót. Thật sự lúc đó cũng may là anh ta đã vào. Anh ta xuất hiện vào lúc làm cho cô cảm thấy mình đã có một chỗ dựa yên bình. Cô chẳng biết tại sao mình lại nghĩ như vậy nhưng tận sâu trong thâm tâm của cô lại nghĩ như vậy.

Anh nhìn nụ cười chua xót của cô mà trong lòng cảm thấy có cái gì đó rất khó chịu. Sự khó chịu không thể nào diễn tả thành lời

"Dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không nên tổn thương bản thân mình như vậy. Mẹ cô đã không còn ở cùng với cô vì vậy sẽ chẳng có ai đau lòng cho những hành động ngu ngốc của cô. Tôi nghĩ nếu là mẹ cô thì cũng sẽ không mong cô hành động như vậy." Anh nhẹ nhàng nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình. (Cha này xạo, mình cũng đau lòng cho người ta mà bày đặt)

"Nhưng tại thời điểm đó tôi lại không nghĩ được như anh." Cô mỉm cười, nụ cười cô đầy sự buồn bã, "Tôi chỉ biết rằng thà mình chết cũng không muốn tên đàn ông xấu xa, bẩn thỉu đó đυ.ng vào người mình." Cô liền quay sang anh và nói, "Có lẽ anh sẽ nghĩ tôi là một đứa con gái bảo hủ. Nhưng tôi chính là như vậy. Tôi chỉ muốn tất cả lần đầu tiên của mình đều là của người đàn ông tôi yêu. Tôi không muốn ông ta đυ.ng vào người mình vì vậy nếu là chết thì cũng đáng."

Sau khi nói xong cô liền quay mặt đi về phía cửa sổ. Cô dựa đầu vào cửa kính và nhìn ra ngoài đường.

Anh nhìn cô, một cô gái có vẻ rất yếu đuối nhưng lại không bao giờ muốn tỏ ra là mình yếu đuối. Có lẽ vì đã bị tổn thương cho nên cô chỉ còn một cách là tự tạo vỏ bọc để bảo vệ cho mình. Vỏ bọc bên ngoài ấy là đầy sự kiên cường, mạnh mẽ và quyết đoán. Nhưng liệu nếu có một ngày lớp vỏ bọc ấy đột nhiên biến mất hoặc bị rách ra thì cô sẽ như thế nào? Chẳng lẽ cô sẽ trở nên yếu đuối ư.
« Chương TrướcChương Tiếp »