Chương 4

Thời Gia đã gửi lại một tin nhắn "tôi ở đây" kèm theo một biểu tượng cảm xúc, cố gắng chứng tỏ cho anh thấy rằng người nghiêm túc đôi khi cũng sẽ sử dụng nhưng biểu tượng cảm xúc ngộ nghĩnh này, mặc dù điều này có thể không thực sự giúp ích gì cho việc khôi phục lại hình ảnh của cô.

Bên kia đang gõ, gõ, và gõ ...

Thời Gia cảm giác mình sắp sụp đổ, có khi nào Hứa Lẫm định viết đơn tố cáo cô không? Không đời nào...

Thời Gia dường như có thể nhìn thấy các bạn học cấp ba của mình đoàn tụ mười năm sau. Cô ngồi trong bàn tiệc, cả đám bạn học vây quanh chê bai, ai cũng tặc lưỡi tiếc nuối, thất vọng.

"Không nghĩ tới Thời Gia lại là người như vậy!"

"Bạn học ba năm lại làm ra chuyện như vậy với Hứa Lẫm!”

Khi Thời Gia cảm thấy rằng mình sắp ngất đi, hộp thoại cuối cùng cũng xuất hiện: “Hôm nay có nhiều tiết không?”

Thời Gia: Khá nhiều, đã đến giờ học.

Anh có hiểu hàm ý của cô không? Đã đến giờ học! Tức là cô muốn dừng cuộc trò chuyện này!

Nhưng Hứa Lẫm lại hỏi tiếp: “Trường của cậu vẫn sắp xếp các lớp học vào lúc 12 giờ trưa à?”

Trong lòng Thời Gia cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhưng mà Hứa Lẫm... Cho dù cô có ngu ngốc, tại sao anh vẫn cố gắng vạch trần cô thế? Là thật sự muốn tiếp tục nói chuyện hay là đang chán ghét cô? Cô không hiểu, cảm giác trong lòng không vui lắm. Cô không có can đảm để tiếp tục trò chuyện nữa, và Hứa Lẫm cũng không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Hứa Lẫm đã thay đổi quyết định ngay khi cô còn đang băn khoăn, và anh cũng không thể giải thích lý do, chỉ là anh chợt nghĩ về việc đã lâu không liên lạc với cô, vì vậy tốt hơn là không nên động vào những chủ đề nguy hiểm, và tốt hơn là chỉ nên nói chuyện về cuộc sống hàng ngày.

Nhưng cô... hình như không muốn tiếp tục nói chuyện với anh.

Nhận thức này khiến Hứa Lẫm cảm thấy hơi khó chịu.

Sau khi tốt nghiệp trung học, anh không liên lạc với cô nữa, thứ nhất, anh cảm thấy sau khi bị từ chối lời tỏ tình thì anh cũng không nên quấy rầy cô, thứ hai, bạn tốt của Thời Gia là Chương Vân đã nói với anh rằng Thời Gia không muốn nói chuyện với anh cả.

Nhưng bây giờ, cô đã chủ động đến tìm anh.

Chắc là gửi nhầm người nhỉ?

Hứa Lẫm không khỏi suy nghĩ, nếu anh tiếp tục theo đuổi cô, liệu họ có thể ở bên nhau?

Anh vẫn chưa quên cô.

Trong hai năm qua, mỗi khi có tin tức từ nhóm lớp trung học, anh sẽ luôn chờ đợi hồi âm của Thời Gia.

Sự tra tấn tâm lý như vậy là không thể chịu đựng được.

Dù sao anh cũng đã bị từ chối một lần rồi, mất mặt thì thôi.

Hứa Lẫm hạ quyết tâm, gửi cho Thời Gia một câu: “Cậu đang hẹn hò với ai à?”

Anh hơi căng thẳng, gửi câu này xong liền lật điện thoại xuống không dám nhìn.

Một phút...hai phút...

hừm~ điện thoại rung lên!

Hứa Lẫm nhấc điện thoại, thấy Thời Gia trả lời: "Không có."

Anh hào hứng mỉm cười.

Bạn cùng phòng rủ anh đi nhà ăn, Hứa Lẫm liền lập tức vui vẻ cầm thẻ đi ăn.

Sau khi ăn một phần sườn kho, Hứa Lẫm đã đưa ra quyết định, anh muốn theo đuổi Thời Gia một lần nữa.

Không có lý do nào nào cả, chỉ đơn giản là anh vẫn còn rất thích cô.

Hứa Lẫm không muốn phủ nhận tình yêu của mình đối với Thời Gia là xuất phát từ ngoại hình, anh vừa gặp đã thích cô, khoảnh khắc đó anh thật sự cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp.

Sau khi lớp 11 chia lớp, bọn họ trở thành bạn học, nhưng cũng không có kéo gần mối quan hệ, Thời Gia... Cô rất hướng nội và rất yên tĩnh, dường như cô rất ít chơi cùng với bạn học.

Tuy Hứa Lẫm và cô ngồi cùng bàn trong suốt một tháng nhưng số lần nói chuyện cùng nhau chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng anh cảm thấy chỉ cần ngồi ở bên cạnh cô, trong lòng liền tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Thời Gia giống như một con búp bê mộng du.

Hứa Lẫm rất muốn tới gần cô.

Lần này Hứa Lẫm quyết định theo đuổi cô lần nữa nhưng anh không dám liều lĩnh.

Hiện giờ bọn họ chia cách hai nơi, anh không có cách nào để lập tức nhìn thấy cô, bởi vậy mỗi một câu đều phải thận trọng, tránh bị cô chán ghét.

Anh chờ cơ hội thích hợp để nói chuyện với Thời Gia, đương nhiên anh cũng không thể không tìm cô, dù sao cách nhau hai nơi, ai biết được bên cạnh cô có người theo đuổi nào khác hay không?