Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Là Cuộc Sống Của Em

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô rất muốn chạy ra khỏi vòng tròn nhưng đành bất lực, dường như càng ngày cô càng bị hãm sâu vào cái vòng tròn này, cô kiệt sức chảy mồ hôi đầm đìa, cũng may có bạn cùng phòng đã kịp thời đánh thức cô.

"Hảo Hảo? Hảo Hảo! Tỉnh dậy đi!"

Khi Thời Gia tỉnh dậy, rèm giường đã được kéo ra, bạn cùng phòng đang cầm một chiếc đèn nhỏ trong tay để chiếu sáng giường của cô: "Cậu sao vậy? Cậu gặp ác mộng à?"

Trên mặt Thời Gia vẫn còn vương vài giọt nước mắt.

Cô xấu hổ gãi đầu: “Tớ vừa gặp ác mộng thôi…”

“Làm tớ sợ chết khϊếp, tớ gọi cậu hồi lâu mà vẫn không thấy trả lời, cậu sao vậy…”

“Xin lỗi đã đánh thức cậu." Thời Gia tỏ vẻ đầy hối lỗi.

“Không có gì, buổi sáng tớ cũng không có tiết, chúng ta ngủ nướng thêm một lát nữa đi.” Bạn cùng phòng hí hửng bò trở lại giường.

Thời Gia không ngủ được nữa, cô vừa nhắm mắt lại là lại hiện lên cảnh Hứa Lẫm chất vấn cô.

Thời Gia trốn trong chăn và nghịch điện thoại di động, cô nhấp vào WeChat và nhìn thấy một lời mời kết bạn.

Đầu dây bên kia nói: [Tớ là Hứa Lẫm.]

Thời Gia tự nhéo mình một cái, muốn xác nhận đây có phải là mộng trong mộng hay không.

Rất đau, vậy thì là thật rồi.

Thời Gia phàn nàn không ngừng, trời ơi, anh có thể để cô yên không, chẳng phải Hứa Lẫm là một người rất thẳng thắn sao? Anh học đâu thói đuổi theo không buông thế này đấy!

Nhưng cô không thể cứ mãi giả vờ chết như vậy.

Sau nhiều lần đấu tranh, Thời Gia quyết định làm theo lời dạy của mẹ cô và chân thành xin lỗi vì những sai lầm của mình.

Bây giờ là 4:30 sáng, Hứa Lẫm có lẽ là đang ngủ, đây là thời điểm tốt nhất để xin lỗi.

Cô chỉ cần gửi một tin nhắn và cô cũng không cần phải nóng lòng chờ đợi tin nhắn trả lời của đối phương.

Quả thật không có phát minh nào vĩ đại hơn Internet.

Thời Gia mở bản ghi nhớ để viết một lá thư xin lỗi, sau đó viết một câu rằng tôi rất xin lỗi Hứa Lẫm... thì WeChat của Hứa Lẫm bỗng dưng gửi đến một tin nhắn khác.

Người này không ngủ sao?

Với quyết tâm nhận được phản hồi từ cô, Hứa Lẫm nhắn tiếp: "Thức khuya không tốt cho sức khỏe, cậu đi ngủ sớm đi."

Thời Gia cảm thấy nhẹ nhõm và đồng thời biết ơn vì Hứa Lẫm đã không hỏi cô về cái biểu tượng cảm xúc đó.

Cô vội vàng trả lời: "Cậu cũng vậy."

Hứa Lẫm trả lời: "Chúc ngủ ngon và chào buổi sáng."

Trái tim của Thời Gia bỗng đập nhanh không thể kiểm soát. Đánh giá từ kinh nghiệm của cô với người khác giới, cô không thể lý giải câu nói "Chúc ngủ ngon." và "chào buổi sáng" là có ý nghĩa gì.

Vậy thôi cô cũng đành ngoan ngoãn đi ngủ, Thời Gia ôm ngực âm thầm đếm cừu, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng...

Ở một thành phố khác, Hứa Lẫm đang lướt qua vòng bạn bè của cô một cách chi tiết.

Anh thấy rằng Thời Gia hiện tại khác với những gì anh nhớ, vòng bạn bè của cô đã trở nên hài hước và sôi nổi hơn, không giống như lúc còn học cấp ba lúc nào cũng hướng nội và yên tĩnh.

Thực ra lúc học trung học, Hứa Lẫm cũng rất thích cô.

Nghĩ đến phản ứng của cô khi anh tỏ tình với cô vào ngày tốt nghiệp nhưng cô lại chạy trốn, Hứa Lẫm cảm thấy hơi thắt lại trong l*иg ngực.

Ký túc xá nằm ở tầng một, có ánh nắng chiếu vào, lẽ ra buổi sáng sẽ mát mẻ, nhưng anh lại vô cớ cảm thấy nóng bức không thể tả, Hứa Lẫm xuống giường rửa mặt bằng nước lạnh, rồi đứng ở ban công cửa sổ xem điện thoại.

Anh lại bấm vào tài khoản kia, nhìn thấy biểu tượng cảm xúc quan thuộc, Hứa Lẫm không khỏi lẩm bẩm trong lòng: “Cô muốn gửi cho ai đây? Cô có bạn trai chưa nhỉ?”

Hứa Lẫm ôm sự nghi ngờ và suy đoán này cho đến tận bình minh, cuối cùng Hứa Lẫm quyết định tự mình đi hỏi Thời Gia.

Chà, anh biết rằng tốt nhất nên bỏ qua những chuyện như thế này, bởi vì làm một cô gái xấu hổ chắc chắn không phải là hành vi của một quý ông.

Nhưng anh đột nhiên không muốn khách sáo, đây là lần đầu tiên họ liên lạc sau khi tốt nghiệp, lại còn là Thời Gia tự mình chủ động, Hứa Lẫm không muốn bỏ lỡ nó chút nào.

Điều này có nghĩa là gì, đương nhiên là anh biết quá rõ.

Anh muốn "đáp lễ" sự trêu chọc của Thời Gia, dù cô có cố ý hay không, anh cũng không bỏ qua được và cũng không muốn bỏ qua.

Sau tiết học đầu tiên vào buổi sáng, anh đã gửi cho Thời Gia một tin nhắn WeChat: “Cậu có ở đó không?

Thời Gia cảm thấy da đầu tê dại khi cô ấy nhận được tin nhắn WeChat, cô có nên trả lời rằng cô không ở đây được không.

Nhưng dù sao cô cũng làm sai trước, vẫn là nên chủ động hối lỗi thôi!
« Chương TrướcChương Tiếp »