Cô vội vàng đến tàu điện ngầm, tăng tốc chạy hết cỡ sau khi ra khỏi nhà ga.
Khi đến gần cổng trường, cô nhìn thấy Hứa Lẫm đang đứng trước mặt mình từ phía xa xa. Hai năm không gặp, nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh trong đám đông.
Thân hình Hứa Lẫm cao lớn, thẳng tắp, giống như cây bạch dương vững chãi đứng ở ven đường, anh đứng đối diện đường chính, chỉ nhìn thấy sườn mặt không rõ biểu tình của đối phương. Thời Gia thầm nghĩ rằng anh đang tươi cười, bộ dáng dịu dàng như nắng xuân ấm áp chiếu trên ngọn cây bạch dương.
Đến gần hơn một chút, Thời Gia mới chú ý hôm nay anh mặc áo ngắn tay màu trắng và quần bò màu xanh, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, trông rất sạch sẽ gọn gàng.
Thời Gia dừng lại một chút, hai tay nắm chặt làn váy, cô cũng đang mặc đồ màu trắng... thoạt nhìn giống như hai người đang mặc đồ đôi.
Cô chậm rãi đi tới, khoảng cách còn chưa tới ba mét, Hứa Lẫm đã nhìn thấy cô, rảo bước đi qua.
Cơ thể Thời Gia ngay lập tức bị đóng băng, không thể di chuyển.
Hứa Lẫm bước nhẹ về phía cô, bản thân anh cũng rất căng thẳng.
Thời Gia trông thật xinh đẹp, cô giống như một vầng trăng sáng từ từ nhô lên trong bóng tối, toàn thân tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng vô cùng ấm áp.
Hứa Lẫm thực sự rất lo lắng. Hai tay anh đút vào túi quần, bộ dáng thả lỏng hết mức có thể, giống như đang đợi một người bạn học bình thường.
Họ đến gần hơn, cuối cùng cũng gặp mặt trực tiếp.
Anh khẽ gọi tên cô: “Thời Gia.”
Một tiếng Thời Gia này đã dồn nén bao nhiêu cảm xúc trong lòng anh.
Lông mi Thời Gia khẽ rung lên, cô ậm ừ coi như chào hỏi rồi lại im bặt không nói tiếng nào nữa.
Hứa Lẫm nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng chưa? Cậu có ăn cơm chiều không?”
Thời Gia lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không, không phải cậu rất muốn ăn thịt xiên nướng sao? Tớ không muốn ăn cơm, sợ sẽ nhanh đầy bụng.”
Hứa Lẫm mỉm cười dịu dàng: “Ừm, vậy chắc bây giờ cậu rất đói rồi nhỉ.”
Anh đứng bên cạnh, cách cô một khoảng không xa không gần, Thời Gia có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương của anh, giống như cỏ xanh được tưới mát vào buổi chiều, mùi hương thanh khiết dễ chịu.
Mất năm phút để đi bộ từ cổng chính của trường đến cổng sau, trong suốt khoảng thời gian đó không một ai nói chuyện.
Cho đến tận giờ phút này, Thời Gia vẫn có xúc động muốn chạy trốn, sợ rằng mình sẽ nói chuyện một cách ngớ ngẩn.
Hai người trầm mặc đến quán xiên nướng ở cửa sau, trong ngoài quán nườm nượp khách ra vào.
Thời Gia thấy bà chủ có chút lạ mặt, cô quan sát kỹ thì phát hiện ông chủ cửa hàng cũng rất xa lạ.
“Làm sao vậy?” Hứa Lẫm hỏi cô.
“Đổi chủ rồi.” Cô đáp.
Căn bản Hứa Lẫm cũng không để ý bộ dáng ông bà chủ như thế nào, quả thật cũng không nhớ rõ nữa.
Anh quay sang hỏi Thời Gia: “Vậy cậu có muốn ăn gì khác không?”
Thời Gia nói: “Khách ra vào tấp nập như vậy, có thể vẫn rất ngon.”
Hứa Lẫm: “Ừm, vậy cứ thử đi.”
Cả hai bước vào cửa hàng chọn món.
Thời Gia cầm một chiếc đĩa sắt, Hứa Lẫm cũng cầm lấy một chiếc, anh đưa cho cô một cái kẹp, Thời Gia quay mặt về phía anh, Hứa Lẫm mỉm cười đáp lại.
Cô lựa chọn đồ ăn, anh cầm cái đĩa đứng bên cạnh, cô gắp một cái, anh sẽ đưa đĩa tới trước mặt để đựng đồ ăn.
Phối hợp ăn ý như vậy, có vẻ như hai người đã thân thiết từ rất lâu rồi.
Thời Gia cảm thấy má mình nóng lên, thẹn thùng không thôi.
“Cậu có muốn cái này không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Thời Gia gật đầu, Hứa Lẫm gắp thêm một ít đồ mà cô chọn, rồi quay quay hỏi cô: “Muốn ăn cay thêm một chút chứ?”
Thời Gia lắc đầu: “Tớ chỉ muốn nó hơi cay một chút thôi.”
“Được, cậu ngồi xuống đi.”
Sau khi thanh toán hóa đơn, Hứa Lẫm quay lại cùng với số thứ tự, nhìn quanh một vòng mới thấy được Thời Gia.
Cô ngồi ở bàn xa nhất sát tường, bàn ghế trong quán ăn đều rất thấp, Thời Gia ngoan ngoãn ngồi đó, hai tay chống lên đầu gối, giống như một chú vụng về nhưng nghiêm túc, không muốn để người ta phát hiện ra cô.
Thực sự rất dễ thương. Giống hệt như lúc trước.
Bên trái Hứa Lẫm có hai chỗ, cạnh tủ đông là nơi đặt bát đĩa, đó là nơi dễ bị quấy rầy, không tiện trò chuyện.
Nhưng anh phải yêu cầu cô đổi chỗ.
Bởi vì chỗ ngồi cô chọn quá nhỏ, nếu anh ngồi cạnh cô, khoảng cách giữa hai người sẽ rất gần, anh sợ cô sẽ không thích.
Hứa Lẫm đi về phía cô. Khi anh đến bên cạnh cô, Thời Gia ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giờ khắc này, anh thực sự rất muốn xoa nhẹ đỉnh đầu cô.
“Qua đằng kia ngồi được không? Ở đây chật quá.” Anh hỏi ý cô.
Thời Gia có chút sững sờ trước câu hỏi của anh, một lúc sau cô mới phản ứng lại, đứng dậy cùng anh sang bàn khác.