Bao Lạc Kỳ nói xong liền kéo Hồ Khả Khả đi tới sàn nhảy đông người nhất trong quán bar.
Phía sau lưng Hồ Khả Khả lạnh cả người, cô biết rõ lúc Bao Lạc Kỳ tức giận sẽ đối xử tàn nhẫn, không chút lưu tình với cô đến cỡ nào. Cho nên cô hoàn toàn không nghi ngờ người đàn ông này sẽ thật sự làm chuyện kia với cô trước mặt vô số người.
"Không được. Bao Lạc Kỳ, anh thả tôi ra." Hồ Khả Khả dốc sức liều mạng giãy giụa: "Thả tôi ra, tên khốn nạn này."
Cô vừa ra sức giãy giụa, vừa cố gắng chống cự khi đi qua góc cua.
Bao Lạc Kỳ nhất thời không làm gì được cô, dứt khoát quay lại, thuận tiện đặt một tay Hồ Khả Khả lên vách tường.
"Sao? Không phải vừa nãy uốn éo rất ghê sao? Bây giờ lại sợ cái gì?" Bao Lạc Kỳ dựa trên người Hồ Khả Khả, dùng sức nắm chặt cằm cô.
Hồ Khả Khả ngẩng đầu lên, trừng mắt với anh: "Tôi không muốn anh động tôi. Anh động vào tôi, tôi cảm thấy buồn nôn."
Sắc mặt Bao Lạc Kỳ đột nhiên trở nên âm lãnh, đáy mắt tràn đầy sát khí, khiến người khác cảm thấy khϊếp sợ.
"Buồn nôn?" Anh mạnh mẽ nói ra hai chữ này, thân hình cao, rắn chắc dán chặt lên cơ thể của Hồ Khả Khả.
"Bao Lạc Kỳ, anh muốn làm gì? Đừng động vào tôi." Hồ Khả Khả dùng sức đánh vào ngực của Bao Lạc Kỳ.
Cùng lúc đó có hai người vừa đi vừa nói chuyện đến gần. Hai người này rõ ràng nhìn thấy hành động của Hồ Khả Khả và Bao Lạc Kỳ, lỗ mãng huýt sáo, miệng nói ra lời trêu chọc.
Hồ Khả Khả nhắm mắt lại, xấu hổ, tức giận muốn chết.
Trong khoảnh khắc đó, Bao Lạc Kỳ buông chân cô xuống, thô bạo kéo Hồ Khả Khả vào trong ngực, dùng áo ngoắc che cơ thể mảnh khảnh của cô.
"Câm miệng. Cút cho tôi." Bao Lạc Kỳ mở miệng với hai người kia, lời nói mang theo u ám, lạnh lẽo, làm cho người khác không tự chủ được mà cảm thấy khϊếp sợ.
Trong lòng hai người sợ hãi vội vàng đi ra ngoài.
Hồ Khả Khả lập tức giãy giụa muốn chạy, Bao Lạc Kỳ đột nhiên ôm ngang cô, nhấc chân đi ra ngoài.
"Cho tôi xuống." Hồ Khả Khả lấy hết sức đạp chân: "Bao Lạc Kỳ, anh thả tôi ra."
Bao Lạc Kỳ đi vài bước ra khỏi quán bar, bên ngoài có một ngõ nhỏ không người đen kịt, anh dùng một tay nhét Hồ Khả Khả vào trong ngõ.
"Anh... A..." Hồ Khả Khả vừa mới nói một chữ đã bị Bao Lạc Kỳ túm gáy, mạnh mẽ dùng sức ấn cô lên vách đá thô ráp trong ngõ nhỏ.
Cơ thể anh cao, lập tức kéo lên.
"Hồ Khả Khả, ngõ nhỏ đen kịt, dơ bẩn này mới xứng với cô." Hồ Khả Khả đau đến mức toàn thân run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Cô mới phá thai, căn bản không thể làm chuyện này.
"Bao Lạc Kỳ, Hồ Ý Nhiên đã trở về, vậy mà anh còn làm chuyện này với tôi. Không sợ cô ta sau khi biết chuyện sẽ tính sổ với anh sao?"
Trả lời Hồ Khả Khả là hành động càng trở nên hung hăng của Bao Lạc Kỳ. Đến lúc mọi chuyện kết thúc, cô gần như đã mất ý thức.
Bao Lạc Kỳ buông cô ra, cô lập tức ngôi trên mặt đất, trời đất quay cuồng, trước mặt là một màu đen kịt.
"Hồ Khả Khả, chuyện hôm nay chỉ là cảnh cáo. Nếu lần sau cô còn làm chuyện mờ ám thiếu trung thực bừa bãi, tôi sẽ không còn xử lý cô trong ngõ nhỏ đâu." Sau khi để lại những lời này, Bao Lạc Kỳ đi không thèm quay đầu lại.
Để lại một mình Hồ Khả Khả đang nửa hôn mê trong ngõ nhỏ