Chương 31: Khôi phục trí nhớ

Hồ Khả Khả một thân một mình chạy trốn trên hành lang bệnh viện.

Tại sao phải chạy chứ?

Cô không biết.

Cô chỉ biết là cô rất sợ hãi căn phòng nhỏ kia, chỗ đó, dường như có rất nhiều ký ức đau đớn của cô, khiến cô muốn trốn tránh theo bản năng.

Dần dần, người đuổi theo đằng sau cô tựa hồ không thấy nữa, bước chân của Hồ Khả Khả cũng chậm lại, đứng ở cửa một gian phòng bệnh.

Hồ Khả Khả như bị ma xui quỷ khiến vặn mở cửa, đi vào.

Gian phòng này có vẻ khác với căn phòng vừa đi qua.

Cô thăm dò một cách tò mò, nơi tầm mắt cô nhìn tới đều bị cháy sém, bên trong còn chồng chất một ít thiết bị y tế vứt đi.

Tại sao lại có một căn phòng như vậy——

Đầu Hồ Khả Khả không có thể hiểu rõ ràng, lúc này ở cửa ra vào truyền đến tiếng người, đó là người muốn bắt cô trở lại ngôi nhà khủng khϊếp đó!

Cô rụt đầu, vô cùng nhanh nhẹn chui vào trong phòng, nằm dưới giường bệnh viện bỏ hoang.

Nín thở ngưng thần chờ mấy người kia đi qua.

"Rõ ràng là chạy theo hướng này, tại sao không thấy đâu?" Có người nghi ngờ nói.

"Các người đều cẩn thận một chút, không cần làm phu nhân sợ hãi, ông chủ nói, phu nhân không chịu nổi." Có người dặn dò.

"Anh nói phu nhân cũng thật là, mang cô ta làm xét nghiệm sinh con như vậy để làm gì?" tựa hồ có người nói chuyện.

"Suỵt, không hiểu chớ nói lung tung, phu nhân ở nơi đó bị ông chủ gϊếŧ chết bốn đứa con..."

Giọng nói trôi qua, đầu Hồ Khả Khả lại thấy đau một hồi, anh ta gϊếŧ chết bốn đứa con của cô.

Không đúng, anh ta là ai? Phu nhân là ai?

Ai đã gϊếŧ con mình?

Hồ Khả Khả ôm cái đầu thống khổ co rúc ở dưới giường, cô cảm giác, cảm thấy cô đã đánh mất thứ gì đó, đó là gì?

Bao Lạc Kỳ lo lắng tìm kiếm trong bệnh viện, hận không thể đào sâu ba thước ở từng ngóc ngách có khả năng giấu người.

Đều tại anh!

Anh đã quên đây là chỗ đau lòng của Hồ Khả Khả, trong này, anh đã đích thân chấm dứt bốn cuộc đời nhỏ bé trong bụng của Hồ Khả Khả.

"Bao Lạc Kỳ, anh sẽ gặp báo ứng!"

Lúc ấy Hồ Khả Khả nguyền rủa anh như vậy, bây giờ anh đã bị báo ứng rồi.

Mỗi đêm, anh đều bị vô số cơn ác mộng làm bừng tỉnh, trong mộng bọn nhỏ bị anh gϊếŧ ôm chân của anh, gọi anh một tiếng ba.

Chờ anh ôm bọn chúng, chúng sẽ ngay lập tức trở thành những con quái vật khủng khϊếp, nuốt chửng anh bằng một cái miệng lớn.

Từng bước từng bước tìm kiếm trong gian phòng một cách máy móc, Bao Lạc Kỳ chết lặng suy nghĩ trong đầu, nếu tìm không được, thì từ phòng bệnh này nhảy xuống.

Như vậy, có lẽ Hồ Khả Khả có thể tha thứ cho anh.

Hồ Khả Khả co rúc ở giữa giường, trong lòng hốt hoảng một hồi. Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cảm giác, luôn cảm thấy xung quanh mình rất nóng, dường như có mùi thuốc lá xông vào lỗ mũi, khiến cô khó thở như vậy.

Có chuyện gì với cô vậy?

Mờ mịt mở to mắt nhìn chằm chằm vào bức tường bị cháy đen trước mắt, và những mảnh vỡ lẻ tẻ thỉnh thoảng lóe lên trong đầu, kèm theo một cơn đau trước mắt như bị kim châm đau nhức.

Trong chốc lát thân cô như bị vây hãm ở bên trong ngọn lửa, bên cạnh có người đang gọi tên của cô.

Trong chốc lát cô quần áo không chỉnh tề nằm sấp trong một cái l*иg vàng lớn, bên ngoài chiếc l*иg có một người đàn ông mỉm cười kinh khủng với cô.

Đột nhiên cô ngã từ trên cây xuống, xương bàn tay bị vỡ vụn, cô cúi đầu xuống, trông thấy đôi giày của ác ma ngừng ở trước mặt cô...

A —— không cần!

Hồ Khả Khả ôm mạnh lấy đầu, nhưng cái này cũng không có thể giảm bớt cơn đau của cô, vì vậy cô bất tỉnh trong cơn đau dữ dội.

Khi tỉnh dậy một lần nữa, cô vẫn nằm dưới đáy giường nhỏ hẹp, tự hỏi tại sao mình ngủ ở đây, cô từ từ đứng dậy khỏi giường, từ từ chuẩn bị ăn tối.

Hôm nay Đại Cá Tử đưa cơm đến muộn.

Cô đi tới từng bước một, đầu tựa hồ còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lúc này đúng là buổi tối, mặt trời lặn chiếu qua cửa sổ trên giường bệnh viện đã rỉ sét, mạ nó một lớp ánh sáng vàng ấm áp.

Chú ý của Hồ Khả Khả thoáng cái bị hấp dẫn, thậm chí còn vươn tay ra và chạm vào lan can sắt rỉ sét.

Hô, thoạt nhìn thực ấm áp.

"Loảng xoảng loảng xoảng" một tiếng, không biết là tay đυ.ng tới cái gì, gì đó trên tủ đầu giường bị rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Hồ Khả Khả xoay người lại nhặt, lúc nhìn thấy vật kia thì dừng lại.

Đó là một chiếc cốc giữ nhiệt bị cháy và biến dạng, bề ngoài sẫm màu, xuất hiện ngẫu nhiên ở trên tủ đầu giường, bị Hồ Khả Khả không cẩn thận làm rơi xuống đất.

Trong đầu của cô tựa hồ xuất hiện lời nói lúc trời tối.

Đó cũng là vào buổi tối trong một hoàng hôn như vậy.

"Anh có yêu tôi hay không?"

"Không có."

"Một chút thôi."

"Không có."

...

Cả một cốc nước đổ xuống, giọng nói của một người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu.

"Thanh tỉnh chưa?"

Lửa cháy mạnh xen lẫn khói đen sặc người, cả người người đàn ông kia bị thương, tóc bị cắt một nửa, lại nói với cô.

"Nghe đây, tôi đi mở cửa, cô thấy cửa mở liền lập tức chạy ra ngoài biết không?"

"Vậy còn anh?"

"Tôi đương nhiên là chạy theo cô ra ngoài."

Hồ Khả Khả ôm chiếc cốc đã bị vỡ, đột nhiên khóc không thành tiếng.

Bao Lạc Kỳ chợt nghe một tiếng khóc mơ hồ, trong lòng của anh quýnh lên, đi nhanh vượt lên phía trước.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra từ bên trong, lộ ra Hồ Khả Khả mắt vẫn sưng đỏ.

"Cô —— "

Sát thần luôn mặt lạnh trên thương trường bỗng đờ người đi, đứng trước cửa phòng bệnh tồi tàn này, vẻ mặt co quắp nhìn người trong lòng mình lo lắng nửa ngày.

Một lát sau, thấy cô không có phản ứng, Bao Lạc Kỳ ngây ngốc giơ tay của mình lên, đưa tới một bên miệng Hồ Khả Khả.

"Cắn đi!"

Ánh mắt Hồ Khả Khả vốn lạnh lùng trong nháy mắt xuất hiện một vết nứt.

Cô giơ tay lên, thong thả đẩy lòng bàn tay đầy sẹo của Bao Lạc Kỳ ra.

Không đợi Bao Lạc Kỳ kịp phản ứng, cũng đã cất bước đi ra ngoài.

Mấy tên thủ hạ đi theo chạy tới vẻ mặt ngơ ngác nhìn Hồ Khả Khả, vẻ mặt táo bón không biết là nên ngăn cản hay là không nên ngăn cản.

Bao Lạc Kỳ làm một cử chỉ dừng lại, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta hồi lâu không có thay đổi.

Nhìn về phía ánh mắt Hồ Khả Khả tựa như đang nhìn bảo bối đã mất mà được lại.

"Khả Khả, em có khỏe không?" Bao Lạc Kỳ tựa như nhớ tới cái gì, tiến lên một bước ngăn Hồ Khả Khả lại, để sát mặt vào nhìn cô, sợ rằng tình trạng của cô sẽ xấu đi một lần nữa.

Hồ Khả Khả ngước mắt thấy anh, cặp mắt kia không biết lúc nào đã không có đề phòng, ngược lại mang lên một tia ngốc nghếch và mỏi mệt.

Bao Lạc Kỳ chợt nghe Hồ Khả Khả dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng gọi tên của anh.

"Bao Lạc Kỳ, tôi muốn yên lặng, đừng cho người đi theo."

Đại não của Bao Lạc Kỳ bị suy sụp vài giây, lập tức vui mừng quá đỗi, vừa nói một hơi nhiều chữ "Được", vung tay lên để cho thủ hạ lui xuống.

Khả Khả của anh đã tỉnh lại, điều đó cho thấy anh vẫn còn hy vọng!

Nhưng rất nhanh, Bao Lạc Kỳ liền không cho là như vậy rồi.