Chương 20: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác

Mấy tên thuộc hạ đều trả lời là không nhìn thấy Hồ Khả Khả, không rõ tung tích của cô.

Bao Lạc Kỳ nổi giận đùng đùng.

“Một người đang sống sờ sờ sao có thể không thấy? Tìm cho tôi!”

Thuộc hạ nơm nớm lo sợ mà đáp lại.

Bao Lạc Kỳ hít thở sâu, dùng mu bàn tay không bị thương kia che lên mí mắt nặng nề, đột nhiên nhớ đến ngày xảy ra hỏa hoạn đó, Hồ Khả Khả cũng là tư thế này, lộ ra chiếc cằm vô cùng tái nhợt.

Môi mỏng mím chặt thêm mấy phần.

Lúc đó cô nằm trong ngực anh hỏi anh.

“Anh có từng thích tôi chút nào không?”

“Cho dù chỉ là một chút thôi?”

Thích một người là như thế nào?

Đang miên man suy nghĩ, tiếng mở cửa phòng bệnh vang lên, ngay sau đó tiếng khóc khe khẽ truyền đến.

Bao Lạc Kỳ buông cánh tay xuống liền thấy Hồ Ý Nhiên đứng trước giường bệnh, hai mắt đong đầy nước mắt mà nhìn anh, bộ dạng muốn chạm vào anh lại sợ không dám chạm vào.

Trái tim của anh lập tức mềm nhũn, vẫy tay gọi Hồ Ý Nhiên đến.

“Sao lại khóc như con mèo nhỏ thế này, tôi không sao.” Anh cố gắng dùng giọng điệu êm ái dỗ dành thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn này của mình.

Hồ Ý Nhiên thút tha thút thít khóc, vừa khóc vừa nói xin lỗi.

Bao Lạc Kỳ xoa xoa nước mắt cô ta, bị cô gái này không hiểu vì sao lại nói xin lỗi mà dở khóc dở cười.

“Em có lỗi gì với tôi chứ?”

Hồ Ý Nhiên đã sớm khóc đẫm nước mắt.

Không biết vì sao, bình thường nhìn thấy Hồ Ý Nhiên rơi nước mắt, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu tức giận đều sẽ tan biến, lúc này trong lòng Bao Lạc Kỳ lại không khỏi dâng lên một chút buồn bực.

Đầu ngón tay bị thương co rút lại đau đớn, anh bỏ suy nghĩ dỗ dành cô ta, trong giọng nói mang theo mấy phần mỏi mệt.

“Tôi mệt rồi, để tôi nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Nhưng mà em nghe nói chị...” Hồ Ý Nhiên thút tha thút thít nói.

“Cô ấy sao rồi?” Bao Lạc Kỳ hỏi.

“Ngài Quán gọi điện thoại cho anh, lúc ấy anh vẫn đang hôn mê, em tự làm chủ mà nhận điện thoại, anh ta nói anh ta đã cứu chị rồi, sau này anh ta sẽ chăm sóc.”

“Hừ, anh ta dám!” Bao Lạc Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không muốn nói nhiều, trên mặt càng hiện lên vẻ âm u.

Hồ Ý Nhiên thấy đã đạt được mục đích cũng không ở lại thêm nữa, vừa khóc vừa đi ra ngoài.

Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Bao Lạc Kỳ.

Cảm thấy Hồ Ý Nhiên nói đã rất rõ ràng.

Quán Mục Bình cứu Hồ Khả Khả, vứt bỏ một mình anh trong đám cháy ở bệnh viện.

Hồ Khả Khả, cô vẫn muốn tôi chết đúng không?

Khóe môi Bao Lạc Kỳ hiện lên một nụ cười lạnh lẽo: “Tôi càng không muốn cô được như ý!”

...

Một tháng sau.

Buổi chiều nắng vàng rực rỡ, một người phụ nữ xinh đẹp thanh tú nửa nằm trên ghế mây, trong tay cầm một quyển sách, đang hưởng thụ thời gian buổi chiều thoải mái.

Bên cạnh là chó vàng nhỏ đang đuổi theo một con bươm bướm không biết từ nơi nào bay đến, chơi đến là vui vẻ.

Quán Mục Bình đẩy cửa bằng rào tre trong sân ra liền nhìn thấy hình ảnh điềm tĩnh đến vậy.

Nghe thấy tiếng động, Hồ Khả Khả đặt quyển sách trong tay xuống, nở nụ cười nhìn về phía Quán Mục Bình.

“Anh đến rồi.”

Một câu chào hỏi rất giản dị lại khiến Quán Mục Bình nghe mà đáy lòng như được sưởi ấm hừng hực, dùng hết toàn lực mới ngăn chặn được du͙© vọиɠ muốn mạnh mẽ chiếm hữu người phụ nữ trước mặt này, trên mặt thuần thục bày ra ý cười dịu dàng.

“Ừ, gần đây sao rồi?”

Hồ Khả Khả duỗi lưng một cái, rót một chén trà hoa tự chế cho Quán Mục Bình vừa ngồi xuống đối diện cô.

“Rất tốt, có ánh nắng, có hoa thơm, còn cả Tam Kim bé bỏng ở cùng em.”

Hồ Khả Khả ôm chó vàng nhỏ lên đùi, cô đặt cho nó một cái tên là Tam Kim.

Quán Mục Bình im lặng mỉm cười, hỏi cô.

“Sau này em có dự định gì không?”

Hồ Khả Khả nhíu mày: “Ừm, dự định à, dù sao em quay về cũng không có người thân, chờ qua một thời gian đi tìm chút việc làm thôi.”

“Khả Khả, em biết không phải anh để ý em...”

“Em biết.” Hồ Khả Khả đưa tay cắt ngang lời anh ta, nghiêm túc nói.

“Mục Bình, anh rất tốt, em đều biết, cho em một chút thời gian được không?”

Trong mắt Quán Mục Bình lóe lên vẻ vui mừng, cầm tay Hồ Khả Khả.

“Nói như vậy, em có ý định tiếp nhận anh!”

Hồ Khả Khả bị anh ta nắm chặt tay, cố gắng bỏ qua không được tự nhiên trong lòng đang dâng cao trong lòng, vừa cười vừa nói: “Mục Bình, em cần thời gian.”

“Được được được.” Quán Mục Bình nói liên tục ba chữ được, chỉ thiếu ôm hôn mấy cái với Hồ Khả Khả nữa thôi.

Hồ Khả Khả bị ánh mắt của anh ta nhìn cho run rẩy, rút ra bàn tay vẫn bị anh ta nắm, cúi đầu giả bộ vuốt lông cho Tam Kim.

“Việc kia, em cũng không cần đi tìm công việc đâu, em đang ở xứ lạ rất dễ chịu thiệt thòi. Anh có một người bạn mở một nhà trẻ cho người Hoa, nếu em thật sự buồn chán có thể đi đến nơi đó giúp đỡ trông trẻ.”

Hồ Khả Khả gật đầu đồng ý.

Cuộc sống dạy dỗ trẻ nhỏ có thể nói là rất nhạt nhẽo.

Chỉ là đơn giản là mỗi ngày chơi với trẻ em, dạy bọn chúng hát một chút, vẽ một chút.

Chỉ là thi thoảng Hồ Khả Khả sẽ nhớ đến bốn đứa bé mà mình đánh mất, nếu có thể thuận lợi sinh ra, chắc hẳn đứa lớn nhất cũng học mẫu giáo bé rồi.

Không biết nó liệu có thể giống như đám gấu con này, mỗi ngày quấn quýt lấy cô hỏi mười vạn câu hỏi vì sao không, khi không cho ăn kẹo liệu có biết nháy mắt giả ngây thơ thế này không...

Mỗi lần nghĩ đến đây, sắc mặt của cô lại trở nên buồn rầu.

Nếu đã quyết định muốn buông bỏ, vì sao lại luôn nhớ đến những chuyện này làm tổn thương tinh thần chính mình như vậy.

Không có quy định nào bắt người ta phải thế nào mới có thể tiếp tục sống.

Như bây giờ là rất tốt rồi.

Bao Lạc Kỳ tìm Hồ Khả Khả suốt ba tháng.

Anh cũng không biết tại sao phải tìm cô, chỉ là cảm thấy Hồ Khả Khả còn thiếu lời giải thích về chuyện đêm đó, anh nhất định phải hỏi rõ ràng.

Cuối cùng, ròng rã một trăm ngày tìm kiếm, anh lấy được địa chỉ cụ thể của Hồ Khả Khả.

Trong tấm ảnh, cô gái được đám trẻ vây ở giữa, sau đó bèn ngồi xổm xuống, chỉ lộ ra gần nửa cái trán, dường như nói gì đó với đám trẻ con.

“Cậu nói, cô ấy ở bên kia dạy dỗ trẻ em?”

Thuộc hạ dò xét đưa mắt nhìn Bao Lạc Kỳ, cân nhắc đáp một tiếng vâng.

“Cô ấy... vui vẻ không?” Bao Lạc Kỳ hỏi.

“Mợ chủ chơi cùng đám trẻ con này rất vui vẻ, có thể thấy được đám trẻ con cũng rất thích cô ấy.”

Ánh mắt Bao Lạc Kỳ khẽ quét qua khuôn mặt mang theo ý cười của cô.

Cô rất thích trẻ con, anh biết.

Vì vậy anh mới có thể một lần lại một lần ép cô bỏ con của bọn họ, một lần lại một lần phá tan tinh thần của cô.

Cô ở trước mặt anh, ngoại trừ sợ sệt vẫn chỉ là sợ sệt.

Chưa từng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm đến vậy.

Bao Lạc Kỳ lật từng bức lại từng bức ảnh ra xem, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên một bóng dáng màu trắng.

Cả người Quán Mục Bình mặc âu phục màu trắng, cả người Hồ Khả Khả cũng khoác lên mình lễ phục dạ hội màu đen, đưa tay mình khoác lên trên khuỷu tay anh ta, dịu dàng cười với mọi người xung quanh.

Nụ cười kia lập tức khiến ánh mắt của anh đau nhức.

Bỗng nhiên anh đặt bức ảnh xuống, lạnh lùng nói với thuộc hạ.

“Chuẩn bị máy bay trực thăng cho tôi, một tiếng sau cất cánh.”