Chương 1: Lần đầu gặp anh

Tôi tên San San. Là một cô gái m52, ngoại hình không quá xinh đẹp. Tính tình trẻ con, rất dễ xúc động ngay cả vì những chuyện nhỏ. Từ nhỏ, ba mẹ không bao giờ ép tôi học quá sức. Họ luôn ủng hộ và hướng dẫn tôi làm những điều tôi muốn. Tình yêu tôi dành cho họ nhiều như những gì họ dành cho tôi. Tôi luôn nỗ lực học tập, tự thúc giục bản thân phải cố gắng để ba mẹ tự hào. Mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống tôi đều tâm sự với họ. Nhưng có một bí mật tôi chưa dám kể.Ngày khai giảng lớp 10 năm đó, tôi gặp được anh - người làm trái tim tôi lỗi nhịp ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Tôi lấy hết can đảm làm quen với anh: "Em chào anh, em có thể làm quen với anh không?"

Anh nhìn tôi nhưng không trả lời.

Tôi nghĩ anh không nghe thấy nên lặp lại lần nữa: "Anh ơi, em có thể làm quen với anh không?"

Tôi vẫn nhận được sự thờ ơ từ anh.

Tôi chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người lạ, có thể vì vậy mà cách bắt chuyện của tôi không nhận được phản hồi tích cực.

Tôi bước lên một bước. Thấy vậy, anh lùi lại một bước. Hình như anh không thích tôi đến gần, không, là anh không thích con gái đến gần. Tôi đã quan sát rất kỹ trước khi đi tới làm quen với anh. Anh đứng đó lướt điện thoại, mỗi khi có bạn nữ nào muốn xin fb của anh, anh đều từ chối. Anh thậm chí không ngẩng đầu nhìn họ. Điều đó làm tôi tò mò về anh hơn.

Tôi thầm nghĩ "Anh tưởng bơ tôi thì tôi sẽ bỏ cuộc sao? Sai rồi, anh càng làm vậy, tôi càng muốn chinh phục được anh!"

Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ thì tiếng chuông tập hợp đột nhiên vang lên. Mọi người nhanh chóng di chuyển tới vị trí tập trung. Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy anh đâu. Tôi buồn rầu đi ra chỗ tập trung. Thúy An lao tới ôm chầm lấy tôi. Cậu ấy hớn hở nói: "Chúng ta học cùng lớp đó!"

Tôi lấy lại tinh thần, vui vẻ trả lời: "Ừ, thật tuyệt."

Tôi thầm nhắc nhở bản thân rằng nhất định sẽ gặp lại anh, tôi với anh học chung trường, tôi có rất nhiều cơ hội gặp anh.

Nhà Thúy An cạnh nhà tôi. Cậu ấy và tôi là bạn thân. Cả hai học chung trường cấp 2, bây giờ thì học chung trường cấp 3.

Sau khi mọi người tập trung xong, hiệu trưởng bắt đầu phát biểu: "Trong không khí ngày hội khai giảng của cả nước. Trường trung học phổ thông Tinh Kha long trọng tổ chức lễ khai giảng năm học mới. Chúng tôi xin nhiệt liệt chào mừng quý vị đại biểu, quý cha mẹ học sinh đã đến dự ngày lễ trọng đại này cùng với thầy trò chúng tôi."

Một tràng vỗ tay vang lên.

Tôi ngồi nghe nhưng tâm trí lại đang ở một nơi khác. Thúy An thấy vậy thì vỗ nhẹ vào vai tôi: "Cậu sao thế? Trông cậu lạ lắm."

Tôi thở dài một hơi, nói: "Hình như tớ đã yêu."

Thúy An hét lên: "Cái gì?"

Tôi vội che miệng cậu ấy: "Cậu hét lớn thế! Người ta nhìn cậu kìa."

Mặt Thúy An đỏ bừng. Cậu ấy nói nhỏ lại: "Cậu nói gì cơ?"

Tôi lặp lại lần nữa: "Tớ đã yêu rồi."

Thúy An sững sờ. Tôi cũng không giải thích gì thêm.

Phản ứng của Thúy An cũng không có gì lạ, bởi vì tôi ít tiếp xúc với người lạ, bạn bè của tôi toàn là nữ.

Lễ khai giảng kết thúc. Mọi người trở về lớp học của mình.

Tôi và Thúy An cũng đi về lớp. Khi tôi bước vào lớp, người đầu tiên mà tôi nhìn thấy chính là anh. What? Tôi và anh học cùng lớp? Vẻ ngoài trưởng thành của anh làm tôi tự nhận định rằng anh lớn hơn tôi.