Chương 8: Vậy thì ở chung

Nhưng cô không thể, cô không thể phóng túng du͙© vọиɠ và tình cảm của mình.

Coi như chưa phát sinh cái gì, Quý Hựu An không đề cập tới, cô cũng sẽ không đề, tựa như quá khứ giống nhau nhiều năm như vậy, chỉ cần nhẫn nại, nhất định có thể nhẫn nại xuống.

Quý Kỳ kẹp mình tay, cắn chặt chăn, ở trong đầu hồi tưởng cao trào đêm qua dùng sức xoa mật đậu. Khi Quý Hựu An gõ cửa phòng thêm một lần nữa, cô banh thẳng thân thể co rút, miệng tiểu huyệt run rẩy tới đỉnh kɧoáı ©ảʍ.

“Tỷ tỷ, trứng gà đã chiên xong, lại không ra ăn liền lạnh.”

“Ừ...... Chị lập tức ra nhanh.”

Giọng người phụ nữ ý quyến rũ Quý Hựu An nghe được rõ ràng, người đàn ông dựa vào ngoài cửa vuốt trái tim, dùng hơn nửa ngày mới áp chế du͙© vọиɠ cuồn cuộn xuống.

Mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm.

Không nghĩ tới có một ngày mình có thể ở trong nhà mình ăn cơm sáng nóng hầm hập cơm, Quý Kỳ buông chén đũa, ngơ ngác l nhìn trong phòng bếp Quý Hựu An chủ động ôm việc rửa chén, từ trong lòng cô dâng lên một loại cảm giác kỳ nguyện.

“Em muốn tìm công tác ở Bình Xuân sao?” Cô hỏi.

Bình Xuân thủ đô của Hoa Quốc, nơi này này được xưng là trái tim quốc gia trong thành thị có vô số kỳ ngộ, cũng có vô số thất bại và lo âu nhìn không thấy.

“Không.” Quý Hựu An rửa chén động tác dừng lại, đưa lưng về phía sau trả lời, “Em không muốn tìm công tác.”

“Vẫn là không có biện pháp......”

Câu nói kế tiếp theo của Quý Kỳ không biết nên dùng cái dạng từ ngữ gì, sẽ không làm Quý Hựu An cảm giác không thoải mái. Quý Hựu An đã từng có chứng sợ hãi xã giao nghiêm trọng, là lúc ấy không màng phản đối của mẹ, chẳng sợ rời nhà trốn đi cũng phải đi theo ba ba và em trai, mới nhìn không thấy đế trong vực sâu lôi ra.

Nhiều năm qua như vậy, tuy rằng chứng sợ hãi xã giao đã biến mất, nhưng anh không muốn cùng những người khác trao đổi vấn khác vẫn tồn tại.

“Đúng vậy, không có biện pháp.” Quý Hựu An nhìn Quý Kỳ thực thẳng thắn thành khẩn, chỉ đối với một người thẳng thắn thành khẩn, “Thực xin lỗi, em sẽ nỗ lực thử.”

“Không phải em sai.”

Quý Kỳ nhíu mày, dùng giọng nghiêm khắc cùng chứa đầy tức giận đánh gãy lời muốn xin lỗi của Quý Hựu An.

“Trước nay đều không phải em sai! Là bọn họ sai, từ đầu chí cuối đều là bọn họ sai!”

Trên thế giới này luôn có một số ít người không xứng xưng là cha mẹ, thậm chí liền làm người cũng không xứng.

Vẫn luôn như vậy, chị gái anh tựa như một cái tay cầm đao kiếm dũng cảm vượt mọi chông gai, một lần lại một lần cứu anh từ trong tay ác long ra ngoài. Quý Hựu An nắm chặt giẻ lau, cúi đầu nhìn chăm chú vào mâm trắng trong tay, không tiếng động nở nụ cười.

Đang ở rửa chén chàng trai đột nhiên không có động tĩnh, Quý Kỳ cho rằng anh lại hồi tưởng những ký ức không tốt, vì thế vội vàng tách ra khỏi đề tài nói: “Nếu không có chỗ ở em liền ở tạm đây trước, thư phòng có thể sửa lại một chút là ở được. Duf em muốn làm cái gì, chỉ cần không phạm tội trái pháp luật, chị đều bảo vệ em.”

“Vang.”

Chị gái quả nhiên vẫn là yêu mình.

Quý Hựu An mở ra vòi nước, trên mặt tràn đầy hạnh phúc bắt đầu hừ cười nhỏ tiếp tục xoát chén.

“Giữa trưa muốn ăn cái gì? Buổi sáng hôm nay em đi siêu thị ở gần mua rất nhiều rau dưa và thịt cá mới, trong tủ lạnh chị cái gì cũng không có, em liền tự chủ trương nhét đầy bên trong, chị sẽ không tức giận đi?”

“Sao có thể tức giận.” Quý Kỳ tò mò mà mở ra tủ lạnh.

Bên trong tràn đầy đồ vật làm cô hoài nghi trong nháy mắt, hoài nghi em trai từ lúc bắt đầu liền tính toán xa như vậy. Tức giận nhưng thật ra sẽ không tức giận, Quý Kỳ càng nhiều càng có chút lo lắng cho tương lai sinh hoạt ở chung đại khái sẽ sinh ra rất nhiều “Phiền toái”, sinh lý và tâm lý đều phiền toái.