Sau khi Quý Kỳ bước chân vào phòng ngủ, sau lưng liền thấy hối hận.
Quý Hựu An có sai, nhưng do cô không chút thái độ kiên định cũng để cho anh nhân cơ hội, với thái độ vừa sướиɠ xong đã trở mặt, Quý Kỳ nghĩ như nào cũng cảm thấy chính mình không xong.
Phòng ngủ im lặng cùng với phòng khách trống vắng, Quý Kỳ dựa vào cửa ngồi ở trên sàn nhà, lòng tràn đầy lo lắng xem Quý Hựu An có khổ sở hay không.
“Ngày mai còn phải đi làm.”
Thật lâu sau, cô lầm bầm lầu bầu một câu, nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Trong phòng khách đèn còn sáng lên, cửa phòng làm việc rộng mở, Quý Kỳ nhìn thoáng qua cũng không có phát hiện bóng dáng của Quý Hựu An, vì thế tay chân cô nhẹ nhàng đi vào phòng khách, quả nhiên thấy người đàn ông trên sô pha.
Dáng vẻ ngủ ở trên sô pha người vẫn trần như nhộng, nhưng lúc ngủ so với lúc tỉnh lại ngoan ngoãn hơn nhiều nhiều. Gương mặt trắng nõn tinh xảo, hai má thanh tú đơn thuần thêm môi mềm nữa, so với một cô gái như cô còn xinh đẹp đáng yêu hơn vài phần, khóe mắt ướt dầm dề, hình như là mới vừa đã khóc.
“Ai ——”
Quý Kỳ thở dài một hơi, đi vào phòng làm việc lấy chăn đắp cho anh.
Sau khi định rồi phòng, cô nghe được Quý Hựu An còn ở bất an mà gọi chị, trong mộng đều sợ hãi bị cô vứt bỏ sao?
“Thực xin lỗi……” Quý Kỳ ngồi bên người Quý Hựu An, dịch chăn cho anh, đặt tay ấm áp của mình lên má đang lạnh của anh, “Chị không nên hung dữ với em như vậy, thực xin lỗi.”
Người đàn ông có lẽ ngủ mơ cảm nhận được ấm áp cùng thoải mái, anh tìm vị trí tay Quý Kỳ, giống như mèo con cọ cọ.
Em trai cô vĩnh viễn giống như trẻ con không chịu lớn.
“Chị cũng yêu em, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau. Xã hội, gia đình, bạn bè, công việc, chúng ta ở bên nhau phải cất giấu, Lúc nào cũng sợ phải bị người ta phát hiện, phải chuẩn bị tốt đối mặt với sự chỉ trích và không hiểu cho của mọi người, chị không hy vọng em lại chịu
tổn thương thêm lần nữa.”
Từ sau phát hiện mình có tình cảm với em trai mang cùng huyết thống với mình, Quý Kỳ vẫn luôn sợ hãi tình cảm cấm kỵ này một ngày nào đó sẽ bị người ta phát hiện.
“Thực xin lỗi, có lẽ chị làm chị gái còn chưa thẳng thắng kiên cường như em.”
Như sợi tóc màu đen rơi xuống ở má Quý Hựu An, tiếp theo là hô hấp ấm áp dồn dập, cùng một cái hôn khẽ.
“Chị.” Căn bản Quý Hựu An chưa ngủ đột nhiên mở to mắt, ôm Quý Kỳ đang hoảng sợ kéo vào trong lòng ngực, gắt gao siết chặt, “Em chỉ cần một góc nhỏ, một góc nhỏ là đủ rồi. Chị có thể giấu em đi, chị cũng có thể yêu đương và kết hôn, em sẽ không quấy rầy đến sinh hoạt bình thường của chị.”
Tiểu tử thúi này lại giả bộ ngủ.
Quý Kỳ nghiến răng, dùng sức bẻ khuỷu tay anh: “Quý Hựu An, giả bộ ngủ chơi chơi rất vui đúng không?!”
“Em không có.” Quý Hựu An nhưng ủy khuất.
Anh đang nằm ở trên sô pha muốn ngủ, kết quả nghe thấy Quý Kỳ tới, bởi vì sợ Quý Kỳ còn giận anh, cho nên anh dứt khoát giả bộ ngủ muốn nhìn xem cô có phải còn giận hay không.
“Còn giảo biện.” Quý Kỳ nhìn con ngươi anh tẫn hiện vô tội, trừ bỏ cảm thấy cực độ thẹn ra, một chút tức giận cũng nhìn không ra.
Không thể tức giận, cô chỉ có thể đổi đề tài: “Không được, em cũng nên có sinh hoạt của mình.”
“Em có a.” Quý Hựu An nghiêm túc lắc đầu nói, “Chị và vẽ tranh, chính là sinh hoạt của em.”
“Chị là nói em cũng phải yêu đương và kết hôn.”
“Kia…… Chị chị còn có thể lại thích những người khác sao? Dù sao em cũng không thích được nữa.”
Nếu có thể, Quý Kỳ đã sớm yêu đương cùng người khác.
Thở dài một hơi thật sâu thêm lần nữa, ngẫm lại tâm tình của mình, cô cũng không biết chính mình còn có lập trường gì đi giáo dục Quý Hựu An.
“Không được, chuyện này đến đây là dừng.” Quý Kỳ tới đây vẫn không vứt bỏ quy tắc đạo đức trong lòng, cô xoa xoa nhìn Quý Hựu An mất mát, đặt một nụ hôn ấm áp trấn an trên trán anh, “Sớm nghỉ ngơi, ngủ ngon.”