Chương 10: Cha mẹ

Tiểu tử thúi này.

Quý Kỳ gợi lên khóe miệng, khóa màn hình điện thoại lại. Suy nghĩ một hồi cô lại mở điện thoại ra, click mở trả lời tin nhắn lại: “Nếu chị về trễ, em đi ngủ trước đi nhé.”

Văn phòng luật sư Vạn Kỳ, ở Bình Xuân, không, hẳn là toàn bộ Hoa Quốc đều đắc thượng hào, đều là số 1 số 2.

Phát triển nhanh chóng, nghiệp vụ phạm vi, nghiệp vụ cực kỳ khổng lồ, đây cũng ngoài ý muốn trong sở luật sư nhóm công tác trạng thái cơ bản có thể cùng cấp vô hưu cả năm. Trên mạng thường xuyên có người oán giận chính mình công tác ở 996, bọn họ không giống nhau, bọn họ là 007.

Vạn kỳ... Vạn kỳ... Kỳ......

“Quý Kỳ, tới văn phòng tôi một chuyến.”

Bàn làm việc bị người gõ một chút, Quý Kỳ không cần ngẩng đầu cũng biết người trước mặt cô là ai. Không nghĩ văn phòng các đồng sự nhận thấy được khác thường, cô ngẩng đầu lễ phép mà đứng dậy, đi theo người phụ nữ vào văn phòng.

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Ngồi xuống ghế của mình, người phụ nữ liền dùng ánh mắt cực có cảm giác áp bách sắc bén nhìn chăm chú vào Quý Kỳ mở miệng quở mắng, “Năng lực của cô ở bên tố bày ra không ra, chỉ có đi tiếp cô am hiểu tố tụng nghiệp vụ mới có thể làm đối tác chú ý đến cô. Hơn nữa từ đại học đến nghiên cứu sinh, cô vẫn luôn ở quyền sở hữu trí tuệ, tôi thật sự là không nghĩ ra cô vẫn luôn oa ở đây thu mua góp vốn xem náo nhiệt gì.”

Quý Kỳ không nói chuyện, cô thậm chí đều không muốn tiến vào văn phòng một chút nào.

“Nói chuyện!”

“Tôi không thích tố tụng.”

“Vậy nói xem cô rốt cuộc thích cái gì?”

“Liền cho tôi như vậy một chút tự do không được sao? Mẹ!”

Từ Hạ Lan, trên danh nghĩa cũng chính mẹ ruột của Quý Kỳ bà khinh miệt trào phúng cười một tiếng, như là nghe thấy được cái gì giống nhưchê cười: “Tự do? Có phải con cảm thấy sống giống như ba cơm như vậy, chính là tự do?”

Lúc cô và Quý Hựu An còn nhớ, Từ Hạ Lan và ba Quý Kỳ ba ly hôn. Quý Kỳ đi theo Từ Hạ Lan, Quý Hựu An đi theo Quý Dĩ.

Quý Kỳ trước nay đều không có ý đi theo ai sẽ càng tốt, bởi vì hai người kia đều không phải đủ tư cách cha mẹ.

Người phụ nữ hơn 50 tuổi bảo dưỡng rất khá, thoạt nhìn ít nhất có thể tuổi trẻ đi tận mười mấy tuổi. Trên nhọn đuôi mắt, góc cạnh rõ ràng là mày, một thân tây trang dứt khoát lưu loát, mặc cho ai trông thấy đều nghĩ là một người vô cùng độc lập tự chủ, là nữ cường nhân.

Thấy Quý Kỳ không chịu nói chuyện với mình, Từ Hạ Lan thay đổi đề tài nói: “Mẹ nghe nói ngày hôm qua có người tới tìm ngươi, là Quý Hựu An đúng không?”

“Không muốn thừa nhận cũng không gọi, mẹ xem theo dõi là có thể đã biết. Nó tìm con làm cái gì? Tìm con đòi tiền? Hay vẫn là giúp nó tìm một nơi làm việc? Nghe nói đại học đã tốt nghiệp, cũng không biết tìm việc đứng đắn, hừ, học vẽ tranh, thật giống đức hạnh của ba con.”

“Nó cũng là con của mẹ dấy.” Quý Kỳ ghét nhất chính là thái độ đối đãi của Từ Hạ Lan với Quý Hựu An.

Giống như anh căn bản đều không phải ra mình sinh ra

“Con trai không có tiền đồ như vậy không phải do mẹ sinh.” Từ Hạ Lan không chút nào để ý mà gõ gõ cái bàn, dùng mệnh lệnh và ngữ khí nói với Quý Kỳ, “Mặc kệ nó là tìm con làm cái gì, nhanh đuổi đi là được, đừng làm cho nó ảnh hưởng đến công việc của con.”

Học tập học tập học tập học tập làm việc làm việc làm việc làm việc.

Trừ bỏ bốn chữ cô cái cũng đều không có.

Muốn liều mạng học tập, không ngừng nhảy lớp, cử đi học đại học, cử đi học nghiên cứu sinh, học chuyên nghiệp, trên đại học, làm việc ở luật sở tốt nhất, dùng tốc độ nhanh nhất bò lên trên đi trở thành luật sư thâm niên, trở thành phía đối tác.

Cuộc đời cô, từ khi bắt đầu đi theo Từ Hạ Lan sinh hoạt, cũng đã bị an bài xong.

“Án xâm quyền nhãn hiệu, mẹ đã cùng mang đội luật sư qua chào hỏi.”

“Con không đi.”

“Quý Kỳ!”

“Con không đi.”

Khác với sự tức giận rõ ràng trên mặt Từ Hạ Lan, Quý Kỳ rất bình tĩnh, thậm chí đã tới trình độ lạnh nhạt. Hai người có ngũ quan có chút giống nhau, như vậy đối diện, ai cũng không chịu thoái nhượng.

“Con đừng quên đã hứa gì với mẹ?” Từ Hạ Lan hít sâu một hơi, lấy ra mục đích ngày xưa luôn là có thể đạt thành nói, “Là chính con nói, chỉ cần mẹ cho đi chăm sóc Quý Hựu An đến khỏi bệnh, về sau mặc kệ là chuyện gì, con đều nghe mẹ.”