“Hựu An?”
Quý Kỳ xoa huyệt Thái Dương đang đau của mình, thoáng nhìn về phía Quý Hựu An đang đứng ở cửa chung cư tay anh xách hành lý, nói xin lỗi: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe, chị uống rượu xong không thể lái xe đến đón em được.”
Người con trai trắng trẻo còn mang theo khí chất thanh xuân, tóc ngắn màu đen phía trên còn có một hơi vểnh ra ngoài, bên trên đã có mấy bông tuyết ướt đã tan rồi, khuôn mặt sạch sẽ ngoan ngoãn, khi anh cười lên lộ ra cái răng nanh có chút đáng yêu.
“Không sao cả, là em không nói với chị trước.”
Quý Hựu An rũ đôi lông mi dài xuống, cất giấu ánh sáng trong đôi mắt.
Đã lâu rồi bọn họ không gặp nhau.
Nếu không phải hôm nay Quý Kỳ nhận được điện thoại từ quầy lễ tân, nói là có người muốn đến văn phòng tìm cô, cô thậm chí không biết em trai ruột của mình đã tốt nghiệp đại học sau đó vượt qua hơn phân nửa đất Trung Quốc, tới nơi thành phố của mình.
Từ trong túi lấy chìa khóa ra, hơn nửa ngày Quý Kỳ cũng chưa thể cắm chìa khoá vào ổ được.
“Để em đi.” Quý Hựu An từ phía sau vòng qua người Quý Kỳ.
Quý Kỳ cũng cao 1m7 ở trong lòng ngực của Quý Hựu An lại lùn hơn một cái đầu, hơi thở ấm áp của người con trai trêu đùa với vành tai cô, khớp xương ngón tay trắng nõn nắm chìa khóa cũng thuận thế bao trùm bàn tay cô. Bởi vì cồn thân thể có chút trì độn không có kịp thời phản ứng lại, thậm chí từ đáy lòng Quý Kỳ dâng lên một loại rung động không nên có.
Cửa được mở ra.
Quý Hựu An lưu luyến mà buông Quý Kỳ trong ngực ra, một bàn tay đỡ cô, một bàn tay cầm hành lý đi vào chung cư.
Trong căn phòng ấm áp trong nháy mắt xua tan hơi lạnh quấy quanh người. Quý Kỳ không vững vàng đi đến trước sô pha, cả người ngã trên đó, phát ra một tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
“Sao lại uống nhiều rượu nhiều vậy?” Quý Hựu An ngồi ở sô pha vuốt cái trán của cô hỏi, “Trong nhà có mật ong hoặc là sữa bò không?”
Gương mặt của người phụ nữ bởi vì rượu phiếm hồng, mang theo vài phần xinh đẹp lại lạnh lùng giờ ngũ quan dịu dàng đi không ít.
Đẩy tay Quý Hựu An ra, Quý Kỳ dựa vào lưng vào ghế sô pha ngồi dậy lắc đầu: “Không có những thứ đó.” Bây giờ cô chỉ muốn lên giường đi ngủ, nhưng không thể bỏ mặc Quý Hựu An lần đầu tiên tới nhà cô như vậy.
“Chị dẫn em vào phòng làm việc nhé, em cứ ngủ tạm sô pha một đêm......”
Bộ đồ công sở trên người chặt có chút khó chịu, Quý Kỳ dứt khoát cởϊ áσ khoác ra, cởi thêm cả vài cái cúc áo sơ mi.
Không hề ý thức được một nửa bộ ngực sữa của mình lộ ra bên ngoài đã hấp dẫn sự chú ý của Quý Hựu An, anh nhìn thoáng qua, lại nhìn thêm một cái, gương mặt đỏ nhiễm chút ngượng ngùng lại có sự si mê.
Chị gái anh, tất cả thuộc về anh.
Anh yêu sâu đậm cô.
Anh muốn ôm, muốn hôn môi, muốn đè chị gái dưới thân mà đâm vào.
Quý Hựu An cắn môi, tận lực khống chế sự lưu luyến si mê đang ngo ngoe rục rịch của mình. Từ phía sau ôm lấy Quý Kỳ đang lung lay, anh dùng chất giọng trầm thấp gợi cảm thì thầm nói với cô: “Chị, chị không cần để ý em, khó chịu thì đi nghỉ ngơi trước đi, em tự mình có thể lo cho mình được.”
Tay người con trai đặt ở bên cạnh vυ" cô, yên lặng không một tiếng động mà cách nội y cọ xát vυ".
“Đồ vật trong nhà em muốn dùng cái gì thì dùng.” Quý Kỳ dùng hết tia lý trí bẻ tay Quý Hựu An ra, “Chị đi ngủ một chút.”
Trái tim ở bất an mà đập loạn lên.
Quý Kỳ trở về phòng ngủ bò lên của giường mình, xác nhận mình đã đóng cửa lại, cô mới nhẹ giọng rêи ɾỉ một tiếng đặt tay lên chỗ Quý Hựu An vừa chạm qua.