Chương 18: Sợ không ai cho cô chỗ dựa

"Là cô tìm người tông Nghiêm Thảo, đúng không?"

Mặc dù là một câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ chắc chắn.

Nghiêm Khả Khả ngừng một chút, nhớ lại trước đó Cố Thần từng đề cập qua chuyện này, nhưng lúc ấy cô chỉ cho là anh thuận miệng nhắc tới, không có chú ý nhiều.

Cập nhật sớm nhất tại.

Nhưng bây giờ xem ra cô sai rồi.

"Cố Thần, có phải anh xem cô bé lọ lem nhiều quá rồi không?" Nghiêm Khả Khả bị chọc cười phá lên: "Hay là anh có chứng vọng tưởng Nghiêm Thảo bị hại, ai cũng sẽ bắt nạt Nghiêm Thảo?"

" Thần, đều đã qua rồi, anh đừng nói chị, em thật sự không để ý." Nghiêm Thảo càng khóc dữ hơn, nhìn thì tưởng như đang nói giúp cho Nghiêm Khả Khả nhưng thực ra lại đang chỉ ra "tội ác" của Nghiêm Khả Khả.

Quả nhiên, Nghiêm Thảo vừa nói xong, Cố Thần càng tức hơn: "Cô ỷ vào Nghiêm Thảo dễ mềm lòng mới nhiều lần hại cô ấy như vậy?"

Không đợi Nghiêm Khả Khả trả lời, Cố Thần lại nghiêm nghị trách cứ: "Tôi đã tìm được chứng cứ rồi, cô còn chuẩn bị cãi lại gì nữa?"

" Thần..." Đôi mắt Nghiêm Thảo rưng rưng, lại chuẩn bị thêm mắm dặm muối.

Chỉ là lần này, Nghiêm Kiến Quốc trầm mặt ngắt lời cô ta.

" Thảo!" Nghiêm Kiến Quốc hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc: "Đây là chuyện của chị và anh rể con, con về phòng ngủ trước đi."

"Bác, bác là ba như vậy sao? Bác biết Nghiêm Thảo nhận bao nhiêu ấm ức không? Biết chuyện tinh thần của Nghiêm Thảo không tốt không? Biết cô ấy từng tự sát không? Cái gì bác cũng không biết thì dựa vào cái gì mà chỉ trích cô ấy?"

Cố Thần liên tiếp chất vấn Nghiêm Kiến Quốc, nói xong lời cuối thì anh ta dứt khoát kéo tay Nghiêm Thảo, nói: "Hôm nay có tôi ở đây, tôi xem ai dám bắt nạt cô ấy."

"Nào, anh nói cho tôi, ai bắt nạt cô ta?"

Nghiêm Khả Khả cũng tức giận, cô nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thảo đang khóc sướt mướt, lạnh giọng nói: "Nghiêm Thảo, ai bắt nạt cô rồi?"

Nghiêm Thảo không trả lời, chỉ không ngừng khóc, đến nỗi Nghiêm Khả Khả thấy mà phiền.

"Tôi ỷ vào Nghiêm Thảo mềm lòng à? Anh không phải cũng ỷ vào việc sinh ra trong nhà họ Cố nên mới muốn làm gì thì làm sao? Anh biết anh nói chuyện với người lớn như vậy, trong mắt người khác giống như tên ngốc không được dạy dỗ không?" Cô nắm chặt tay, bước từng bước tới trước chỗ Cố Thần, từ trên cao nhìn xuống.

"Bảo tôi tìm người đυ.ng Nghiêm Thảo, anh cũng có chứng cứ rồi thì còn hỏi tôi làm gì? Anh trực tiếp đi báo cảnh sát đi, nếu anh có thể kiện cho tôi ly hôn với anh, tôi sẽ công nhận là anh có bản lĩnh."

Bờ môi Nghiêm Khả Khả cũng run lên, tức đến thở hổn hển chửi mắng: "Đồ điên, ở nhà người khác mà trúng gió cái gì không biết!"

Nói đến người ngoài còn sốt ruột, huống chi là người được nghe.

Cố Thần bị chặn họng đến không nói lên lời, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng tức đến nôn ra một ngụm máu.

Lúc này Nghiêm Khả Khả mới như người tỉnh mộng, vô thức muốn đi tới kiểm tra tình trạng của Cố Thần.

Thế nhưng Nghiêm Thảo đã đi trước cô một bước, nhào vào người Cố Thần, lo lắng hỏi thăm: " Thần, anh không sao chứ?"

Cố Thần khoát tay, ho khan nửa ngày mới dừng lại, nhưng vẫn chống đỡ một hơi, nói với Nghiêm Khả Khả: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, chúng ta đi."

Câu cuối là nói với Nghiêm Thảo, Nghiêm Thảo nhìn thoáng qua Nghiêm Kiến Quốc và Nghiêm Khả Khả đang trầm mặc, lúc này mới đẩy xe lăn cùng Cố Thần rời đi.

Lúc quay người không nhịn nổi nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Nghiêm Khả Khả nhìn bóng lưng đi xa, bất đắc dĩ ôm lấy mặt.

Từ khi Nghiêm Thảo trở về, cô và Cố Thần liền rơi vào vòng lặp cãi nhau vô hạn.

Làm thế nào cũng không thể nói chuyện nhẹ nhàng được, cô có chút phiền muộn.

Hôm nay, Cố Thần phải tức nhiều đến thế nào mới nôn ra máu, cô nóng nảy vỗ vỗ đầu mình, tâm trạng tốt khi đi thi thử cũng không còn sót lại chút gì.

"Vừa rồi con không nên thuận theo lời Thảo nó nói." Nghiêm Kiến Quốc bắt đầu nói lời vô ích.

Nghiêm Khả Khả thở dài, bĩu môi: "Ba xem ba cũng thật là, nói thế nào người ta cũng là con gái ba, ba làm gì mà luôn ở trước mặt người ngoài không cho người ta mặt mũi."

"Ba sợ không uốn nắn nó, nó càng sống lại càng sai." Nghiêm Kiến Quốc không biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Sợ là sợ ngay từ khi bắt đầu con bé đã không có ý định quay đầu.

Trong lòng Nghiêm Khả Khả ngẫm nghĩ, cũng không dám kí©h thí©ɧ Nghiêm Kiến Quốc.

Người già này cũng không dễ dàng, nếu như cô giải quyết được thì trước hết cứ giải quyết đi.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, hôm nay gọi chúng con về là muốn làm gì?" Nghiêm Khả Khả hạ giọng, day day huyệt thái dương đau nhức.

"Chẳng phải là muốn xem năm nay con và Cố Thần có thể dành thời gian tham gia đại hội cổ đông của Nghiêm thị không à. Ba cũng không sống mãi được, sợ không ai cho con chỗ dựa, không ai phục con."

Có điều bây giờ xem ra, Cố Thần không bắt nạt cô thì thôi chứ nói chi đến chỗ dựa?

Chỉ là ngẫm lại, Nghiêm Khả Khả cảm thấy buồn cười.

...

Rạng sáng ngày hôm sau, ngược lại xảy ra một chuyện khó mà vui vẻ được, Phó Tăng Kiên mua một chiếc điện thoại mới rồi cho người đưa đến phòng làm việc của cô.

Phải biết là cô đều đã làm tốt công tác chuẩn bị tự móc tiền túi ra rồi.

Điện thoại đưa tới là loại đặt làm riêng thịnh hành nhất, giá cả trên mạng đang hot như lửa.

Nghiêm Khả Khả vội vàng nhét sim của mình vào điện thoại rồi mở nguồn lên.

Lại phát hiện bên trong danh bạ có lưu một dãy số điện thoại, phía trên lưu là "Ếch nhỏ".

Đây là biệt danh khi còn bé, dùng giọng điệu bây giờ nói ra, Nghiêm Khả Khả lại thấy phát tởm.

Cô không hề nghĩ ngợi lập tức đổi thành một cái ghi chú bình thường.

Ai ngờ khi cô vừa đổi thành "Phó Tăng Kiên", anh ta liền gọi tới.

Dọa đến Nghiêm Khả Khả tưởng là trong điện thoại có phần mềm giám sát gì, có hơi chột dạ, rồi mới nhận cuộc gọi.

"Xem ra là nhận được điện thoại rồi." Cách nói chuyện của Phó Tăng Kiên luôn không nhanh không chậm, cười đến nhẹ nhàng.

Loại dịu dàng này làm Nghiêm Khả Khả cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, cô quen thói cười đùa tí tửng đáp lại: "Điện thoại rất xịn, hôm nào mời anh ăn cơm."

Mọi người đều biết, hôm nào chính là không có ngày nào hết.

"Hay hôm nay đi, ăn lẩu được không?" Phó Tăng Kiên lại làm như là hoàn toàn không hiểu "lời mời xã giao", không chút khách khí đề nghị.

Nghiêm Khả Khả trợn tròn mắt, chuyện bực mình gần đây còn một đống chưa được giải quyết, làm gì còn tâm trạng đi ăn cơm với người khác.

Huống chi người này còn xa cách hai mươi năm, quan hệ cũng không phải rất thân.

Cô dùng chiến thuật ho khan hai tiếng, ra vẻ tiếc nuối: "Cũng không phải không mời anh, mà do trưa nay tôi vừa hay có việc bận, nên không có thời gian."

"Vậy tối nay?" Phó Tăng Kiên rất kiên nhẫn, cứ như không có được câu trả lời mình muốn thì có thể một mực hỏi tiếp vậy.

Nghiêm Khả Khả không thích cảm giác dai như đỉa này, vừa định từ chối, liền nghe được người đối diện nói: "Kết quả buổi thi thử của cô còn chưa có đâu nhỉ?"

"Vẫn chưa có, lần này nói là khi nào có kết quả thì thông báo, nhưng không nói cụ thể là bao giờ."

Nghiêm Khả Khả không rõ lắm, nhưng không có giấu diếm, lẳng lặng chờ đối phương nói tiếng.

Dù sao cô cũng không tin, đường đường là một tổng giám đốc sẽ vô duyên vô cớ bàn với cô về chuyện thi thử vai vụn vặt này.

Quả nhiên, Phó Tăng Kiên nhanh chóng ném ra mồi nhử "câu cá".