Chương 50: Chúng ta đều phải sống tốt

Sau khi cơm nước xong xuôi. Kỷ Hoài Niên đưa Mạnh Liên Y rời đi.

Trần Thanh không quản Hứa Trạm đã ăn no uống đủ chưa, kéo tay Giang Âm trở về phòng ngủ.

Giang Âm đoán được anh có chuyện muốn nói.

Hai người ở bên nhau cũng được một khoảng thời gian khá lâu rồi, cũng càng ngày càng hiểu đối phương hơn, đôi khi chỉ cần một nét mặt thôi là cô có thể hiểu. Thấy anh đóng cửa phòng lại, cô mềm giọng hỏi:

“Sao thế anh?”

Trần Thanh hơi dừng lại, sau đó đi lên phía trước, hai tay nhấc cô lên, đặt cô ngồi lên bàn sách ở phía sau, còn mình thì đứng giữa hai chân cô, hai tay chống ở hai bên, thấp giọng nói:

“Anh phải trở về rồi.”

“Trở về thì tốt rồi!”

Cô tự nhiên ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu mìm cười, giây tiếp theo, cô đột nhiên hiểu ý, nụ cười trên môi cứng đờ.

“Không trở lại sao?”

Trần Thanh nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của cô, cảm thấy đau lòng, giọng nói trầm thấp không khỏi nhẹ nhàng hơn:

“Bé, nghe anh nói.”

Giang Âm buông tay đang ôm cổ anh ra, cúi đầu, buồn bã “vâng” một tiếng.

Anh nhìn cô chăm chú, nói:

“Anh biết chủ mưu của vụ tai nạn xe cộ là ai rồi. Người đó là chú họ bên nhà họ hàng xa.”

Giang Âm ngẩng đầu nhìn anh, mắt hạnh chứa đựng đầy sự không thể tin được, miệng nhỏ phớt hồng hơi mở, thế nhưng lại chẳng nói được nửa từ.

Biết cô đã bị mình dọa sợ rồi, Trần Thanh vuốt ve khuôn mặt cô như trấn an, tiếp tục nói:

“Tập đoàn Dung Hòa là da bà nội anh sáng lập năm ấy> Sau đó ngày càng phát triển, bà nội ông ngoại làm người không tồi, cho nên sắp xếp ông ấy vào công ty. Nhưng không nghĩ tới, ông ngoại cả đời trung thành, lại sinh ra một đứa con trai lòng tham không đáy…”

Trần Thanh từ từ kể hết ân oàn kéo dài cả một thế hệ cho cô nghe.

Nói đến ba mình, giọng nói anh nhiễm ý cười:

“Âm Âm, chắc em từng nghe qua ba chồng tương lai của em rồi chứ? Ông ấy tên là Trần Lâm Mặc, hiện tại là thị trưởng thành phố Nam.”

“Cái gì?”

Giang Âm không tự chủ được mà nâng cao giọng, suýt chút nữa thì vỡ giọng.

Cô vẫn biết gia thế của Trần Thanh hiển hách, nhưng cô không ngỡ sẽ hiển hách đến vậy.

Không nói tới người ba quyền cao chức trọng của anh, mà chỉ cần một tập đoàn Dung Hòa thôi cũng khiến cô líu lưỡi rồi.

Hiện tại mỗi nhà ăn mặc ngủ nghỉ ít nhiều cũng sử dụng sản phẩm của tập đoàn Dung Hòa.

Trần Thanh đè ý cười trong mắt xuống, nói:

“Bé ơi?”

“Dạ?”

Giang Âm còn chưa hồi phục tinh thần sau kinh ngạc đâu, cô ngây ngốc, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

“Còn nhớ lời lần trước anh nói với em trên tàu không?”

Giang Âm suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

“Có nhớ ạ.”

Anh nói: Hoàn toàn ngược lại, anh cảm thấy mình thật may mắn.

Trân Thanh đưa tay vén tóc ra sau vành tai cô, nói:

“Mẹ của anh từ nhỏ đã được bà nội và ba anh che chở lớn lên, tâm tư đơn thuần tính tình ôn hòa, có gặp chuyện cũng sẽ hoảng loạn, không có bất kỳ năng lực tự bảo vệ nào. Năm đó ba anh vì bảo vệ mẹ mới mang thai nên bất đắc dĩ từ bỏ quyền kế thừa tập đoàn để đi làm chính trị.”

Nói tới đây, anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Anh có khả năng bảo vệ em, nhưng mà Âm Âm, anh vẫn rất sợ hãi, sợ sẽ làm em bị thương…”

Cô là sự uy hϊếp của anh, là nhược điểm trí mạng của anh, một khi có người biết được, hậu quả không dám tưởng tượng.

Giang Âm rất thông minh, lập tức hiểu ý của anh.

Cô đưa tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi lơ đãng cọ qua cằm anh, giọng nói mềm mại:

“A Thanh, anh trở về đi, ngày mai em sẽ điền nguyện vọng thi đại học là đại học thủ đô. Em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh, cũng sẽ bảo vệ mình thật tốt. Anh không cần lo lắng, càng đừng băn khoăn chuyện gì. Chúng ta đều phải sống tốt.”

Trần Thanh hơi giật mình, yết hầu ngưa ngứa.

Giang Âm càng như vậy khiến anh càng khó khống chế được.

Anh thân mật chạm trán mình vào trán cô, giọng nói khàn khàn:

“Được, chúng ta đều phải sống tốt.”

Giang Âm gật đầu, cô nở nụ cười, làm lộ ra hàm răng trắng đáng yêu, đầu nhỏ cọ vào lòng anh, nói:

“Em mệt lắm, dỗ em ngủ đi.”

“Được.”

Anh đưa tay bế cô lên, sau khi nằm lên giường, anh vỗ nhẹ lên lưng cô.

Đây là bảo bối của anh, cũng là người anh yêu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Âm bị Trần Thanh lăn lộn đến nửa đêm sống chết muốn đưa anh đến sân bay.

Trần Thanh không lay chuyển được cô, chỉ có thể gọi cho tài xế của ba tới đây.

Lúc này là giờ cao điểm, giao thông ùn tắc.

Hai người ngồi ở ghế sau, Trần Thanh đóng cửa chắn trong xe lên rồi hôn lên mắt cô, hỏi:

“Ngủ tiếp không em?”

Hàng lông mi cong vυ"t của cô hơi run run, cô mở to mắt nhìn anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“A Thanh, cái này cách âm thế nào?”

Trần Thanh nhướng mày, trả lời:

“Cũng không tệ lắm.”

Âm cuối còn chưa dứt, Giang Âm đưa tay chống lên ngực anh, tách hai chân ra, ngồi lên đùi anh.

Cô cởϊ áσ khoác của mình ra một nữa, đẩy cao áo trong lên, ngón tay thon dài trắng nõn vòng ra sau lưng cởi bỏ áo ngực, nắm lấy bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của anh đặt lên bộ ngực mềm mại của mình, giọng nói mềm mại như làm nũng cũng giống như đang quyến rũ:

“A Thanh, muốn em một lần không?”

Ánh mắt Trần Thanh tối đi vài phần, nhìn chằm chằm bộ ngực trước mắt mình, không dời mắt được, yết hầu lên xuống, nói:

“Anh…”

“Anh có muốn em hay không?”

Ngón trỏ của Giang Âm chạm lên môi anh, yêu kiều hỏi anh.