Chương 8: Thỏi Son Christian Louboutin

Tiếng chuông di động reo inh ỏi phá tan giấc mộng thuở thơ ấu của Nhã, tuy mặt cô vẫn úp vào gối muốn ngủ thêm chút nữa nhưng tay lại lần mò điện thoại ở đầu giường: "Alô?"

"Lê Khánh Nhã, đến bao giờ em mới bỏ cái tật trốn việc hả? Em đợi mặt trời lặn lần nữa rồi mới ra khỏi nhà hay gì?"

Vừa dứt lời, Dương đứng ngoài cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của Nhã vọng ra. Mới chưa đầy mười phút, Nhã đã vội vàng ngồi vào ghế lái phụ, đến tóc cô còn chưa kịp chải.

Dương lắc đầu hết cách: "Em đến bao giờ mới chịu học làm người lớn? Quay lưng lại!"

Nhã cười khì khì nhưng vẫn nghe lời anh: "Người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà! Nhưng anh là đàn ông giữ mấy thứ này trong xe làm gì?"

Trong lúc Nhã đang nói, anh thuần thục cầm lược chải tóc cho cô: "Thì để dùng cho con khỉ nhỏ này chứ sao nữa! Xoay mặt lại đây!"

Anh lấy thỏi son Christian Louboutin nhẹ nhàng thoa lên môi cô: "Mím môi”.

Nhã trợn tròn mắt đầy kinh ngạc nhìn Dương, nhưng câu sau của anh còn khủng bố hơn nữa: "Màu đẹp lắm, cho em, anh định đưa từ hôm qua nhưng lại quên!"

Cô ngơ ngác nhìn thỏi son trên tay rồi hỏi lại anh với vẻ khó tin: "Không phải chứ? Anh làm chuyện gì có lỗi với ba mẹ định mua chuộc em hả? Phần quà lễ cũng hậu hĩnh quá rồi đó!"

Dương cốc đầu cô: "Em tưởng ai cũng thích gây chuyện như em hả? Chỉ là chuyến bay trước đó anh có ghé Sephora mua quà cho Băng thấy tiện nên mua cho em luôn!"

Nghe đến Băng, cả người Nhã bất giác cứng đờ, cô nhìn anh với ánh mắt thăm dò.

Dương không lập tức tránh né cái nhìn trực diện của cô, mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Cả đêm hôm qua Nhã đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Băng, nhưng cô tự nhận bản thân mình không sai thế mà khi thấy anh khó xử lòng mình lại không nỡ: "Anh nghĩ em đẩy chị ấy ư?"

Dương buồn bã lắc đầu: "Anh xin lỗi, chuyện hôm qua anh thật sự không cố ý, anh tin em nhưng lúc đó anh không biết mình bị gì nữa. Tay em còn đau không? Anh chở em qua bệnh viện khám."

Cô bất giác cảm nhận được nỗi đau lúc này chân thật đến nhường nào, đó là do cô nhận ra điều này quá trễ sao? Con người khi trưởng thành đều dần xa cách như vậy, đến giờ cô mới nhận ra liệu có trễ quá không? Bóng hình người anh trai ngày nào hết lòng đối tốt với cô giờ đã trở nên mờ nhạt, đến mức cô không thể thấy cũng chẳng thể chạm vào.

"Em không sao, tối qua em đi khám rồi, bác sĩ nói chỉ cần uống thuốc vài ngày là khỏi, anh đừng lo lắng quá."

Dương gãi đầu áy náy, anh chợt nhìn đồng hồ rồi lấy bọc giấy nhỏ bên cạnh đưa cho cô: "Giờ vẫn còn kịp, ăn sáng đi đừng để bụng đói đi làm! Em mà xỉu xuống không ai vác nổi đâu!"

Nhã tuy mắt lườm anh nhưng vẫn không nỡ để bụng chịu thiệt.

Dương tìm cơ hội trêu chọc cô: "Nếu em cảm động thì cứ nói ra, anh có thể miễn cưỡng nghe!"

Cô đột nhiên gọi: "Mẹ!"

Dương bất ngờ phanh gấp, vừa bịt miệng cô vừa mắng: "Em điên à! Chuyện lâu lắm rồi vẫn nhớ! Đậu xanh trí nhớ của em thiếu chỗ dùng hả?"

Thấy anh hốt hoảng như vậy, Nhã rất thoả mãn, cô vẫn liên tục gọi: "Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!".

...

Nhìn thấy bóng lưng gầy của Nhã dần khuất phía xa xăm, ánh mắt Dương nặng trĩu. Anh lấy tay xoa đôi mắt mỏi mệt của mình rồi gục đầu lên vô lăng.

"Tít! Tít!"

Dương mở tin nhắn ra xem, dù chỉ là đoạn tin ngắn nhưng suốt nửa tiếng đồng hồ anh vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại: "Anh nói anh hối hận? Em có tin không?"