Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Là Ai

Chương 105: Vĩnh Biệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tại sao lại làm vậy? Đáng không?”

Cách một tấm kính, ánh mắt Silas ẩn nhẫn nhìn người đàn ông tiều tụy, râu ria lởm chởm ở đối diện.

Văng Kỷ Minh tay cầm điện thoại áp vào tai, hờ hững đáp: “Đáng hay không không quan trọng. Em bắt đầu thì chính em nên là người kết thúc.”

Silas siết chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt chứa đầy tơ máu: “Anh đi tự thú.”

Nội tâm đối phương hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn cố trấn an bản thân, duy trì vẻ lãnh đạm: “Muộn rồi, dù anh có tự thú em cũng là tòng phạm. Ít ra hiện tại chỉ cần em trả giá. Chuyện không liên quan tới anh.”

Silas bị chọc tức đến bật cười: “Đã bao giờ em hỏi qua ý kiến của anh chưa? Anh là anh trai em, là người thân của em, đã bao giờ em nghĩ đến chưa?”

Văng Kỷ Minh cụp mắt: “Em tự có chừng mực!”

Silas phẫn nộ đập mạnh tay xuống bàn: “Mẹ nó! Chừng mực là tang lễ của ba mẹ cũng không tham dự? Chừng mực là bỏ nhà ra đi biệt khuất 10 năm trời? Chừng mực là bị người ta làm nhục cũng không nói với anh? Chừng mực của em là như vậy sao?”

Văng Kỷ Minh cách một tấm kính quỳ sụp xuống, tay cầm điện thoại run rẩy: “Xem như lần này em xin anh. Theo ý em một lần cuối được không anh? Em có sống cũng không bằng chết. Hứa với em sống thật tốt được không?”

Hốc mắt Silas đỏ bừng, anh cố ngẩng mặt lên để ngăn nước mắt rơi xuống, giọng nói anh khàn khàn như cố kiềm nén cơn giận đang sục sôi: “Các người đều ích kỷ như vậy! Ai ai cũng muốn tôi sống tốt, cuộc sống được đổi chác bằng tính mạng của người thân. Nếu là các người ở trong hoàn cảnh của tôi sẽ sống tốt được hả?”

Văng Kỷ Minh cúi đầu lấy tay che mắt mình lại: “Anh nhớ Bùi Chí Viễn chứ? Anh ta hi sinh vì đòi công bằng cho em gái mình. Anh nghĩ nếu em gái anh ta biết được sẽ nghĩ thế nào? Hạnh phúc ư? Hay là thống khổ, tự trách vì đã hủy hoại cuộc đời của anh trai mình? Chúng ta có thể không biết sự thật, nhưng một khi đã phát hiện ra rồi chúng ta đều phải đánh đổi. Để vạch trần sự thật thì nhân tính thiện ác, tổn thương hay đau khổ đều phải phơi bày hết thảy. Đó là cái giá anh à. Em ích kỷ lần này nữa thôi, được không anh?”

Nói xong lời này, cả hai rơi vào trầm mặc.

Vài phút sau, Silas hít một hơi thật sâu nén hết đau thương vào người. Anh lặp lại động tác siết tay rồi thả lỏng, tới lần thứ mười mới thoả hiệp: “Được, lần cuối. Vĩnh biệt.”

Bóng lưng cô độc, bờ vai run rẩy đập vào mắt Văng Kỷ Minh tựa như chìa khoá mở ra cuộn phim quá khứ.

Anh nhìn thấy một gia đình hạnh phúc, có ba mẹ, anh trai và chính mình trong đó. Hai người lớn lúc nào cũng than ngắn thở dài, la mắng họ nghịch ngợm, nhưng tới bữa cơm lại nhường cho con thịt cá. Bản thân họ lại nói dối mình ăn rồi, nửa đêm cứ trốn trong bếp ăn cơm với nước tương cho qua ngày.

Dù nghèo nàn, nhưng ba mẹ Văng Kỷ Minh cố gắng vay mượn tiền cho con cái học hành đến nơi đến chốn.

Tiếc thay, mệnh họ chịu khổ. Căn bệnh quái ác hoành hành khiến hai người lớn không gượng dậy nổi, cứ thế ra đi vào một ngày nắng đẹp.

Chủ nợ cách hai ngày lại tới đập cửa mắng nhiếc, phá hoại. Hai đứa trẻ tuổi tầm 13, 15 trốn sau cánh cửa bịt tai, đờ đẫn nhìn căn nhà trống hoác. Một nhà 4 người cứ thế dần tan rã.

Nước mắt nhoè đi tầm nhìn, Văng Kỷ Minh nở nụ cười đắng chát: “Em đi trước đoàn tụ với ba mẹ. Vĩnh biệt và xin lỗi, anh trai!”

Hứa Thùy Băng gõ cửa bước vào văn phòng, đứng nghiêm trước mặt Huỳnh Minh Chính: “ Báo cáo Thiếu tướng! Toà án đã có phán quyết, nửa tháng sau sẽ thi hành án.”

Huỳnh Minh Chính gật đầu: “Trịnh Khắc Huy thì sao?”

Cô dường như đã đoán được đối phương sẽ nhắc tới chuyện này, thẳng thừng đáp: “Cách chức, tạm giam chờ ngày xét xử, thưa Thiếu tướng.”

Anh chăm chú đọc báo cáo cũng không ngước mắt lên: “Được, tôi biết rồi. Cô lui ra đi, mọi người vất vả rồi. Thời gian này nếu muốn cô có thể xin nghỉ phép vài ngày.”

Ánh mắt Hứa Thùy Băng ảm đạm đi hẳn sau khi nghe lời này, nhưng vẫn không có phản ứng bất thường: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn Thiếu tướng.”

“Khoan đã!” Ngay lúc, cô gần ra khỏi cửa liền bị người trong phòng gọi giật lại.

“Thiếu tướng còn chuyện gì sao?”

Bề ngoài Huỳnh Minh Chính như vô tình hỏi thăm: “Đinh Thúy Hà gần đây sao không thấy đến sở làm việc? Cô ấy xin nghỉ phép với cô sao?”

Hứa Thùy Băng vừa khó hiểu vừa nhìn chằm chằm đối phương dò xét.

“Làm sao?”

Không nhìn ra được gì, cô thu hồi ánh mắt: “Không có gì. Chỉ là Đinh Thúy Hà đã chuyển công tác sang thành phố H, Thiếu tướng không biết sao?”

Lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn đối phương, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt anh: “Từ khi nào? Ai xét duyệt? Sao tôi không biết?”

Hứa Thùy Băng bị hỏi cũng nghệt mặt ra: “Tôi tưởng Thiếu tướng phê duyệt? Hình như hôm nay cô ấy đi thì phải.”

Huỳnh Minh Chính giật mình, vội vã lấy chìa khoá xe xông ra ngoài, cảnh phục cũng chưa kịp thay.
« Chương TrướcChương Tiếp »