Trạch Vũ gần đây hơi bận rộn, hắn dường như đã tiến sâu vào cái "Động Quỷ" kia rồi. Hơn phân nửa quyền lực của Lão Đông đã lộ mặt trước hắn, phải nói lần đi Pháp này là một món hời lớn. Kể từ khi lão già Win bị bắt mọi dây tơ mối nhện đều từ từ hướng ra ánh sáng, thì ra lão Đông cấu kết với cả cảnh sát chìm, trong sở cảnh sát có không ít tai mắt. Hắn đang gấp rút truy tìm danh tính của những người đó kẻo một ngày nào đó bắt tay với giặc mà mình còn không biết, hắn cần sự chuẩn xác cao trong phi vụ đợt này.
Kết thúc công việc hắn về nhà đã là tối muộn, đèn phòng bếp vẫn sáng hắn đi vào nhìn xem thì ra là người phụ nữ của hắn còn thức. Châu Huệ Mẫn nhận lấy một cái ôm từ phía sau, cô cứng người quay lại nhìn, là hắn đã về.
"Sao em thức muộn vậy, không ngủ được?"
"Anh mới về, anh... anh có muốn uống nước cam không?"
"Khuya rồi, uống cam khó ngủ lắm."
Hắn hôn lên cổ cô, để lại một dấu hôn đỏ chói. Châu Huệ Mẫn đặt ly nước cam trong tay hắn, cô luốn cuốn nói:"Anh mang cho chị Mỹ Ái đi, chị ấy muốn uống."
Trạch Vũ đón ly nước cam rồi đặt sang bên cạnh, hắn bế cô ngồi lên bếp, tay vuốt ve cặp đùi non mịn của cô cất giọng khàn khàn:"Vừa nhìn thấy em liền muốn làm, em cho tôi ăn bùa mê thuốc lú gì mà tôi mê em thế?"
"Làm gì... có..."
Cô cuối mặt, Châu Huệ Mẫn nghe thấy tiếng kéo khoá quần, hắn lại thế rồi. Không có khúc dạo đầu đột ngột tấn công. Cô đã quen rồi, hắn lúc nào cũng gấp như vậy, dần dần cô cũng nhanh ướŧ áŧ hơn để phù hợp với sở thích của hắn. Nhưng hôm nay thì khác, trong lòng cô không thoải mái.
"Thả lỏng, em thít chặt quá làm của tôi. buốt chết đi được." Hắn hôn lên môi cô rồi động thân, hơi thở hắn nặng nề đôi mắt nhắm hờ, chân mày cau lại.
Châu Huệ Mẫn không phản ứng, bên dưới khô hạn và chặt đến không chịu được. Hắn mở mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, dùng ngón tay xoa xoa gò má cô khàn giọng:"Làm sao vậy, không muốn?"
Cô rõ ràng có cái gì đó, bình thường mặc dù cô không mấy cam tâm nhưng cũng không có sinh ra cảm giác kháng cự như vậy giờ. Hắn đi mới có mấy ngày cô lại giận tới mức chẳng thèm hắn nữa, hay cô có chuyện gì?
"Em xin lỗi... anh mang nước cam cho chị Mỹ Ái trước đi, em... em sẽ chuẩn bị tốt."
Châu Huệ Mẫn đẩy hắn ra rồi tụt xuống khỏi vệ bếp đi vào phòng, cô không kềm chế nổi nước mắt của mình, đau, lòng cô đau chết đi được. Cô vào toilet rửa mặt, lấy lại chút bình tĩnh tự nhìn vào gương trấn an mình, đây là nhiệm vụ của cô, hắn chỉ muốn phát tiết thôi, cô không nên ảo tưởng rồi làm khổ mình.
"Nói tôi nghe có chuyện gì với em?"
Hắn trở lại rồi, ôm ấp cô vô cùng thân mật. Châu Huệ Mẫn siết chặt nắm tay, cô thở dài tìm một lý do để bịa đặt với hắn:"Trường em cuối năm có tổ chức tiệc, anh có thể cho em đi tham gia được không?"
"Tiệc gì?" Hắn xoa xoa ng** cô hỏi.
"Chỉ là tiệc chào đón tân sinh viên rồi tạm biệt các anh chị khoá trên tốt nghiệp, nếu không em không đi cũng được, không sao."
Trạch Vũ ôm cô gái trong lòng, hắn rúc đầu vào hõm cổ của cô hít hà mùi hương. Cô nghe hắn nói, rất nhỏ nhưng vẫn nghe thấy được:"Ai nói không cho em đi, tôi sẽ chuẩn bị lễ phục cho em, yên tâm đi. Làm vợ của tôi, tôi không để em thiệt thòi đâu."
"Cám... cám ơn anh."
Châu Huệ Mẫn tự cười trong lòng, cái câu:"Làm vợ của anh, anh không để tôi thiệt thòi đâu." nghe thật sự buồn cười, đúng rồi hắn chẳng để thiệt thòi ngay cả cô và Mỹ Ái hắn đều phân chia tình yêu rất rõ ràng.
Cô mãi bâng quơ trong mớ suy nghĩ hỗn tạp, từ lúc nào quần áo cô đã lần lượt rơi xuống sàn. Châu Huệ Mẫn mặc kệ, cô đau hay không đau vẫn phải lên giường với hắn, đây là điều kiện mà hắn đặt ra cho cô. Cái hắn muốn là thể xác, chỉ cần hắn thoả mãn đều rất dễ nói chuyện.
Quả thật hôm đó cô không thoả mãn được hắn, lần thứ hai sau lần đầu tiên đau đớn kia thì lịch sử lặp lại. Lúc hắn đi vào bên trong chỉ có đau đớn tốt cùng, hắn khó khăn di chuyển nhưng cũng không kềm chế được du͙© vọиɠ mà điên cuồng, hắn muốn chinh phục nó mặc cho cô đau đớn vẫn cứ muốn. Cũng may hắn chỉ làm đúng một lần, nếu thêm lần nữa chỉ sợ cô sẽ ngất đi mất.
Châu Huệ Mẫn nằm trong lòng hắn, cô nhắm mắt thở đều, cô còn có thể làm gì khác ngoài thở, ngoài sống qua ngày với tư cách là bạn giường của Hán ca. Thật nực cười, cô tự nhiên lại đi yêu hắn tự nhiên lại tự lấy đá đập chân mình, xem có đau đơn chưa ?
"Huệ Mẫn rốt cuộc có chuyện gì vậy, không thể nói với tôi sao?"
"Không có ạ, ngày mai em bù cho anh nha. Hôm nay cơ thể em không khoẻ, hơi khó chịu một chút."
Trạch Vũ ôm cô chặt hơn, hắn xoa xoa cái bụng phẳng lì của cô thủ thỉ bên tai:"Không phải em mang thai đó chứ? Kỳ sinh lý thế nào?"
"Không có đâu, vẫn... vẫn bình thường. Em chỉ là hơi mệt mỏi."
Mang Thai? Trừ khi cô không muốn sống nữa đi. Châu Huệ Mẫn nhẩm tính lại kỳ sinh lý của mình, không trễ ngày, vẫn đều nghĩ vậy cô mới thả lỏng được một chút. Cô sẽ không bao giờ mang thai con của Hán ca đâu, cô không có can đảm đó.
"Ngày mai tôi dẫn em đi khám bác sĩ, bị cái gì cũng phải nói cho tôi biết chưa. Điện thoại tôi luôn mở, cứ gọi vào. Nhớ tôi cũng có thể gọi."
"Em... em biết rồi."
Hắn đừng như vậy, nhỡ đâu cô lại yêu hắn nhiều hơn thì sao đây?
"Ngủ ngoan đi, bé ngoan không thức khuya."
Châu Huệ Mẫn nhắm mắt, đêm đó cô không thể ngủ được, nhưng cô giả vờ nằm im thở đều, cho tới tận trời tờ mờ sáng hắn rời giường cô mới mệt mỏi mà thϊếp đi.
Yêu, lúc hạnh phúc thì vui vẻ còn lúc đau khổ lại mệt mỏi đến thế. Nếu có một ngày hắn hỏi cô có yêu hắn không, Châu Huệ Mẫn sẽ kiên quyết lắc đầu, tình yêu của cô thật hèn mọn, là tình yêu dành cho chồng người khác.