Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Là Ác Quỷ Của Em

Chương 10: Sao, chê tôi à?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trạch Vũ đem mặt mày lạnh ngắt về nhà, vừa vào cửa Mỹ Ái đã cắn mạnh lên cổ hắn để lại một dấu răng đỏ chói ai mụi vô cùng.

"Lát nữa A Táo tới, tốt nhất anh đừng có mặc đồ."

Mỹ Ái nói xong thì cười vui vẻ đi vào phòng ngủ, cô nàng thay ra một bộ đồ ngủ màu đỏ quyến rũ chết người.

Ở trên ghế sofa, hắn để trần nửa thân trên, nửa thân dưới chỉ quấn tạm bợ một cái khăn tắm. Mỹ Ái nằm trên đùi hắn, quần áo cũng chẳng che chắn quá nhiều. Hai người im lặng, không ai nói chuyện với ai cho tới khi tiếng chuông cửa vang lên, hắn ra ngoài mở cửa.

Sự việc ngoài dự đoán của hắn, ngoài A Táo ra còn có Châu Huệ Mẫn cũng vừa về đến nhà. Hắn nhìn cô lạnh giọng:

"Vào phòng đi."

"Dạ vâng."

Cô nhanh chân đi vào phòng, nhưng cho dù có nhanh chân cách mấy cô cũng có thể nhìn thấy Mỹ Ái ăn mặc gợi cảm nằm trên sofa, còn hắn chỉ quấn mỗi khăn tắm. Trái tim cô lại đau đớn, cô khó chịu, rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng này.

A Táo vào nhà, Mỹ Ái cũng vào phòng mặc thêm áo khoác mỏng. Gã cười cười đẩy vai Hán ca nói:

"Chà, mới về mà anh lao lực dữ vậy?"

"Còn phải hỏi, chỉ sợ không vắt kiệt anh mày."

"Chị dâu chắc là nhớ anh lắm, bữa đó chỉ khóc như mưa ấy em nói mãi mà chẳng nín."

A Táo giả vờ làm thân với hắn, hắn cũng giả vờ có qua có lại với gã.



"Em tới đưa thiệp mời sinh nhật anh hai, nhớ là đưa chị dâu đi đấy nha anh hai. Đừng để chị dâu của chúng em thiệt thòi."

"Ừ, anh sẽ tới."

A Táo nhận được câu chốt mới đứng lên ra về, lúc này hắn không thèm nói với Mỹ Ái câu nào mà đi thẳng vào phòng sách. Cô nhìn theo bóng lưng hắn, tại sao cứ phải là Châu Huệ Mẫn chứ, cô có cái gì mà không tốt bằng con nhỏ ngốc đó?

____

Châu Huệ Mẫn đứng hóng gió, cô muốn bình ổn lại tâm trạng của bản thân một chút. Cô là kẻ thứ ba xen giữa hắn và Mỹ Ái, cô sẽ không có tư cách được ghen, hắn thân mật với ai, thương ai hơn đó là việc của hắn. Còn cô đến đây chỉ để trả nợ, chỉ là một vật làm ấm giường cho hắn không hơn không kém. Châu Huệ Mẫn tự trấn tĩnh bản thân mình không thể vì hắn ôn nhu một chút liền yêu hắn, cô không được quên hắn là xã hội đen còn cô là cảnh sát.

"Từ lúc nào mà biết suy tư rồi?"

Hơi ấm bao bọc Châu Huệ Mẫn từ phía sau, cơ thể cô cứng lại, cố ý né tránh cái ôm của hắn. Cô lùi ra khỏi vòng tay hắn, cuối thấp đầu nói:"Em đi tắm đây."

"Sao, chê tôi à?" Hắn siết cổ tay cô đau nhói, gương mặt hắn lạnh đi, có nghĩa hắn đang tức giận.

Châu Huệ Mẫn chưa kịp phản ứng, hắn đã giật phăng khăn tắm của bản thân để lộ ra vật đàn ông đang **** **** giữa hai chân. Cô xấu hổ quay đi chỗ khác, hắn không một động tác dư thừa đẩy cô nằm trên bàn sách vén váy cô qua một bên trực tiếp đi vào.

...Đau...

Cô cau mày đến khó coi, của hắn quá lớn đã vậy còn không có khúc dạo đầu đợi cô chuẩn bị tốt đã vội đi vào. Cô trừng mắt nhìn hắn, vết răng chói loá trên cổ hắn càng khiến cô siết chặt ở bên dưới hơn. Nhận ra biến đổi cơ thể của Châu Huệ Mẫn, hắn càng dùng sức đâ* sâu hơn buộc cô phải tiếp nhận toàn bộ của hắn.

"Lập tức đón nhận nó cho tôi, nếu cô còn dám khô hạn trước mặt tôi thì đừng trách cha cô chỉ còn bốn ngón tay."

"Đừng..."



Châu Huệ Mẫn nghe tới chuyện của cha mình, đầu óc cô bỗng bừng tĩnh. Phải, cô chính là tới đây vì cha cô, tại sao cô lại có thể quên mất chuyện đó mà rung động trước hắn chứ.

Châu Huệ Mẫn mau tỉnh lại đi, hắn chính là ác quỷ!

Châu Huệ Mẫn bị hắn dày vò một lúc, cơ thể mẫn cảm cũng trở nên ướŧ áŧ. Cô càng chảy nhiều nước, hắn càng lộ ra vẻ mặt thích thú. Sự tức giận vừa rồi cũng dần biến mất, bây giờ hắn như một con thú hoang cắn xé thân xác của cô đến nghiện.

"Ưʍ... xin anh... chậm... chậm lại một chút..."

"Gọi ông xã."

"Ông xã... đừng nhanh như vậy, sâu quá... anh đừng mà..."

Thanh âm rêи ɾỉ của phụ nữ vang vọng khắp phòng sách, có trời mới biết hắn nhớ cô đến nhường nào. Ngày đầu tiên được thả hắn đã muốn chạy ngay về nhà hung hăng chiếm lấy cô, nhưng công việc không cho phép. Hắn phải bàn bạc với Mỹ Ái, phải làm cho lão Đông thấy hắn chiếu cố Mỹ Ái nhiều hơn, chỉ có như vậy cô ta mới có được sự tin tưởng mà tiến sâu vào điều tra.

Châu Huệ Mẫn những tưởng bản thân mình sắp chết tới nơi rồi, hắn chưa bao giờ làm liền tiếp đến sáng như thế. Từ buổi xế chiều làm đến sáng ngày hôm sau, cho dù cô có là búp bê tìиɧ ɖu͙© cũng không chịu nổi hắn. Kết quả cô nằm rã rời ở trên giường, một ngón chân cũng không nhấc lên nổi.

"Hôm nay có tiết không?" Hắn vỗ lưng cô ôn nhu hỏi.

Châu Huệ Mẫn cau mày nhắm mắt gật đầu, cô thều thào:"Tiết học kỹ năng vào buổi chiều ạ."

"Vậy nghỉ ngơi cho tốt, tôi phải ra ngoài một lúc."

"Vâng ạ."

Hắn rời giường, cô thấy hắn đi đứng bình thường, mặt mày cũng chẳng tỏ ra mệt mỏi chút nào. Hắn là quỷ, chắc chắn là quỷ vì chẳng có người thường nào mà có sức lực khủng khϊếp đến vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »