Chương 9

Sáng hôm sau Vân Tường trở về, một đêm bôn ba khiến anh có phần mệt mỏi. Tôi bê ra một bát cháo, “Anh ăn sáng chứ?”

Anh gật đầu.

Tôi chợt cảm thấy mình đang làm điều thừa thãi, bàn tay cầm thìa rụt lại. Ngừng một chút, tôi rút ra một tờ giấy từ sau lưng, đặt trước mặt Vân Tường.

“Hôm nay là tròn một tháng, dựa theo thỏa thuận, em đưa đơn ly hôn cho anh.”

Vân Tường không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua chữ ký của tôi, gật đầu.

Tôi nói tiếp: “Em có thể chấp nhận cho anh và Lâm Nhược Ức đến với nhau, nhưng em không thể giao Lâm gia cho hai người… Vân Tường…” Tôi vẫn gọi tên anh, “Anh có hai lựa chọn, một, bỏ Lâm gia lấy Lâm Nhược Ức, hai, muốn Lâm Nhược Ức, bỏ Lâm gia.”

Rầm!

Đáp lại tôi là tiếng Vân Tường đập mạnh xuống bàn, bát cháo kia vì động tác của anh mà đổ nghiêng, chất lỏng đặc dính quánh thành một vòng tròn trắng đυ.c trên bàn.

“Lâm Thảo, tôi cứ tưởng cô đã thay đổi! Hóa ra cô vẫn độc ác như vậy, cô cho là tôi sẽ thỏa hiệp sao? Nói cho cô biết, tôi không cần Lâm gia! Trên thế giới này, tôi chỉ quan tâm đến Nhược Ức! Chỉ mình cô ấy mà thôi!”

Vân Tường lại tức giận bỏ đi, tôi chớp mắt, hồi lâu sau mới thốt ra một câu.

“Cho dù… điều cô ta quan tâm nhất không phải anh, cũng không sao ư?”

Cứ thế, tôi và Vân Tường ly hôn. Anh từ bỏ vị trí tổng giám đốc Lâm gia, chuyển khỏi nhà.

Tôi nghĩ, nhất định anh sẽ đi tìm Lâm Nhược Ức, chân ái ở trước mặt, còn chần chừ gì nữa. Chẳng qua tất cả đối với tôi mà nói, đã không còn quan trọng nữa.

Tôi không nhìn thấy, không nhìn thấy hình ảnh khiến trái tim tan vỡ, thật ra rất tốt.

Ngủ trưa dậy, cảm giác được hơi thở người khác ở trong phòng, tôi quấn chăn, cười, “Dương Dương, cậu đến rồi à?”

“Ừ.” Giọng Dương Dương sầu muộn không vui. Tôi kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau đã phản ứng lại, “Vân Tường và Lâm Nhược Ức kết hôn à?”

“… Ừ.” Giọng Dương Dương vẫn khó chịu như vậy, “A Thảo, vì sao cậu lại từ bỏ kế hoạch của mình? Vì sao lại giao Lâm gia cho Lâm Nhược Ức?”

À, ra là chuyện này, tôi vỗ đầu. Vì sao tôi lại phải làm thế chứ, tôi luôn là người phụ nữ xấu xa cơ mà. Ừ, để tôi suy nghĩ đã, đúng rồi, tôi biết ngay từ đầu là Lâm Nhược Ức trở về vì gia sản của Lâm gia, có lẽ cô ta cũng yêu Vân Tường, nhưng không yêu bằng Lâm gia. Tôi muốn vạch mặt cô ta từ lâu, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Vân Tường sẽ đau lòng, tôi bỗng nhiên quyết định từ bỏ.

Trên thế giới này, tôi sợ đau, nhưng tôi còn sợ Vân Tường đau hơn.

Dù sao, tôi chẳng còn gì cả, tình thân, tình yêu, thậm chí sinh mạng cũng sắp dứt, tôi cần gì để ý đến Lâm gia. Tuy giao Lâm gia cho Lâm Nhược Ức tôi sẽ cảm thấy không cam lòng, nhưng Vân Tường sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc, không phải sao?

“A Thảo… cậu… cậu khờ quá…” Dương Dương giáo huấn, tôi xoa bóp bả vai mỏi nhừ, cảm giác cậu ấy đang tiến lại gần, “Dương Dương… mình sợ đau…”

Bàn tay phủ trên đầu tôi bỗng cứng đờ, sau một lúc lâu cậu mới nghẹn ngào hỏi: “A Thảo, cậu biết cậu đang nói gì không?”

Tôi gật đầu: “Mình biết.” Kéo lại cánh tay đang rút về của Dương Dương, tôi cười, “Dương Dương, đau lắm, mình không nhìn thấy, cũng sắp không nghe thấy. Chẳng mấy mà sẽ chịu đau đớn thấu tim… Dương Dương, mình sợ đau, cậu giúp mình được không?”

Không cầu sinh, chỉ cầu không phải vượt qua đau đớn như thế. Cả đời này, tôi nếm qua nhiều cơn đau rồi, đến cuối đời, để tôi nhẹ nhàng ra đi, được không?

Ngày đó Dương Dương không trả lời tôi, cũng trong ngày đó, tôi mất đi thính giác.

Thế giới chết lặng của tôi chỉ còn bóng tối và tĩnh mịch.