Chương 2: "Anh ơi em sắp chết rồi."

- Cô gái, cô bị suy tim cấp tính rồi. Cô có biết bệnh tình của mình không?

Bác sĩ ôm tập hồ sơ đứng trước giường bệnh, lời lẽ ông dễ nghe nhưng chạy vào tai cô lại như hàng ngàn mũi dao sắc nhọn. Lâm Thiến đầu óc choáng váng ngỡ mình nghe nhầm thấp giọng hỏi lại:

- Bị suy tim, sao tôi không hề thấy gì vậy bác sĩ?

- Sao có thể không cảm thấy gì? Cô có hay ho khan, thỉnh thoảng cảm thấy khó thở hay không?

Lâm Thiến lặng lẽ lắc đầu.

Đúng là cô không cảm thấy gì cả, triệu chứng bác sĩ nói cô mỗi ngày có lẽ đều xuất hiện nhưng bị cô xem nhẹ, phải chăng nỗi đau về tinh thần phần nào đã lấn át cả nỗi đau về thể xác. Lâm Thiến nở nụ cười, làn da đã trắng nay lại càng trắng hơn nữa:

- Vậy tôi có thể sống thêm bao lâu?

Lâm Thiến tuy không hiểu gì về bệnh tình này nhưng nghe qua hai chữ "cấp tính" có thể là rất nguy hiểm.

Bác sĩ bất đắc dĩ nói:

- Bệnh này nếu phát hiện ra sớm có lẽ cô sẽ sống khỏe mạnh như người bình thường. Đáng tiếc phát hiện quá muộn, nếu dùng thuốc điều trị sẽ sống được thêm 1 năm nữa, còn nếu không thì...

Ông lắc lắc đầu, nói thêm:

- Người trẻ các người đúng là không biết quý trọng tính mạng.

Lâm Thiến mấp máy môi nhìn bác sĩ, không suy nghĩ nhiều liền quyết định: "Tôi... sẽ dùng thuốc vậy." Sống được thêm một ngày tức là có thêm được 86.400 giây ở bên cạnh anh.

Sống thêm được 1 tiếng cũng có nghĩa là cô được bên cạnh anh 360.000 tích tắc.

Giờ phút này đây từng tích tắc trôi qua đối với cô đều rất quan trọng.

- Được rồi, cô nên nói với người thân mình đi. Tối nay hãy gọi điện lại cho tôi.

Lâm Thiến tự dưng bị đưa vào bệnh viện, tự dưng bị thương, cũng tự dưng mà sắp biến mất khỏi cuộc đời này.

Hai chữ người thân kia cứ như sát muối vào vết thương của cô. Ngày cô cưới anh, ba mẹ từ mặt cô, đuổi cô ra khỏi nhà. Thi thoảng cô chỉ có thể lén lút gọi điện cho mẹ, trước sự lạnh nhạt từ bà cô căn bản là không nói được gì nhiều. Hơn nữa cô đã gây ra quá nhiều lỗi lầm cho ba mẹ, khiến họ nhiều lần vì cô mà đau đầu. Lần này cô nói cô mắc bệnh, còn sống không được lâu nữa chỉ sợ sẽ càng làm họ lo lắng.

Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô chỉ có thể nói với anh. Nghĩ như thế, Lâm Thiến mặc kệ trên đầu vẫn còn băng vải trắng, thay nhanh quần áo bắt taxi về nhà. Cô nhớ anh, cũng rất muốn nói với anh là: "Anh ơi em sắp chết rồi."

Thử một chút...

Một chút thôi, người ấy có thương cô không? Có cảm thấy cô đáng thương mà ban cho cô chút tình yêu không?

Hơn nữa cô nghĩ lúc anh trở về cũng sẽ không thích thấy cảnh nhà không vắng người...

Cả một bàn đồ ăn bày ra đầy đủ, từ 7 giờ tối Lâm Thiến chờ đến 11 giờ bên ngoài vẫn không có người về.

Thiếu nữ mỉm cười, dời đi tầm mắt đang nhìn đồng hồ, đưa tay vén lại tóc mái, mặc vội áo khoác mở cửa bước ra bên ngoài sân chỉ mong thấy một bóng người thương mến.

Không biết qua bao lâu, lúc bản thân Lâm Thiến tỉnh dậy chỉ thấy bốn bề im ắng, ngoài đường gió rét từng đợt từng đợt quất vào người khiến Lâm Thiến vô thanh vô thức cảm thấy đau đớn.

Không khí ban đêm đúng là rất lạnh...

Vào đến trong nhà đã thấy đôi giày da bóng loáng xếp cẩn thận ngoài cửa, đồ ăn trên bàn bị ghẻ lạnh nằm chỏng chơ. Bàn tay mảnh khảnh xanh xao cầm lấy một miếng thịt trên bàn không có khẩu vị nuốt xuống.

Xong xuôi lại đem thức ăn bọc lại cất tủ lạnh, đồ này anh dù sao cũng sẽ không động vào.

....

Bàn tay Lâm Thiến siết chặt lại, quật cường mím chặt môi. Mấy năm trước ba mẹ cô đuổi cô ra khỏi nhà, ngày sau nghe được người ta nói rằng anh làm. Lâm Thiến chỉ cười không tin vào điều đó.

Hiện tại bây giờ cô lại nghe thấy anh tự mình khẳng định lại điều đó. Công ty của ba cô cũng bị anh lừa mà ký vào giấy chuyển nhượng.

Gia đình cô vì thế mà mất trắng.

Ba mẹ, là con gái vô dụng không giúp được gì cho hai người.

- Là anh làm thật sao?

- Phải.

- Là vì anh hận em nên anh mới làm vậy phải không?

- Phải.

- Anh thật sự không có chút cảm xúc gì với em sao?

- Phải.

Liên tiếp sau đó người đàn ông đều tàn nhẫn khẳng định... sao anh không nói dối cô dù chỉ một chút. Cô sao lại mong anh nói dối cô không cần thiết phải trung thực như vậy. Lâm Thiến cảm thấy ngực mình như bị tảng đá đè nặng, hô hấp trở nên khó khăn, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, giọng cô trước gió rất nhẹ lại mỏng manh.

- Anh cho em một chút tiền được không? Em cần tiền.

Ánh mắt anh tối đi, khóe môi lãnh khốc cong lên nhìn cô như một thứ bẩn thỉu nhất.

- Để làm gì? Tôi nói cho cô biết...

Cằm cô bị người đàn ông nắm chặt.

- Là cô tự nguyện cưới tôi, giờ đừng hòng bỏ chạy.

Sắc mặt Lâm Thiến theo từng thanh âm của anh mà dần tái nhợt, cô một chút cũng không có ý định chống cự, chân hơi kiễng lên thuận theo hành động của anh. Cô không bỏ chạy, cô cũng chưa bao giờ có suy nghĩ rời xa anh hay gì đó, nhất là với bây giờ khi mà bản thân thậm chí chẳng còn sống được bao nhiêu ngày nữa.

- Em sẽ không chạy.

- Được, nếu cô để tôi biết có ngày như vậy tôi đánh gãy chân cô.

- Anh không sợ em sẽ đau à?

- Tôi quan tâm cô sao? Nếu cô chết đi thì càng tốt.

Gió đêm mang theo hơi lạnh xuyên qua cửa sổ bay vào phòng, thổi tung mái tóc dài của Lâm Thiến. Mặt cô gái tái nhợt đi, cơn đau ở ngực trở nên dữ dội.

Lâm Thiến đứng bên cửa sổ mặc kệ gió trời trở lạnh ánh mắt kiên trì nhìn về phía tòa nhà cao ốc đã tối đèn đối diện. Bờ môi khô khốc mím mím, do dự rất lâu mới mở miệng, từ ngữ chậm chạp thốt ra.

- Bác sĩ, tôi không cần chữa trị nữa, cảm ơn bác sĩ đã quan tâm...