Chương 2
Anh không hối hận vì lựa chọn này, trên thực tế trong thâm tâm anh đã suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định. Tĩnh Đình là một người phụ nữ tốt, ba năm trước khi cô vào công ty anh đã quan sát rõ ràng, đơn thuần nhu thuận ôn hoàn, thời gian gần đây cô đã đến chỗ anh ở, thay anh giặt quần áo, làm tất cả mọi việc trong nhà tuy rằng anh có nói đã có người giúp việc không cần cô phải phiền toái. Nhưng cô vẫn vui vẻ làm không ngừng, cuối cùng còn nấu một bữa ăn lớn làm cho anh không thể không giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Anh biết cô thương anh, điều đó rất rõ ràng. Nhưng mà anh thực có lỗi, anh không thể yêu thương cô hoặc là anh không thể yêu thêm bất cứ người nào nữa.
Khi còn ở cô nhi viện anh chỉ có một người bạn, sau này rời đi cô nhi viện cùng cha mẹ nuôi quan hệ cũng như một loại giao dịch. Vợ chồng Từ gia đã đến tuổi về già cần được nghỉ ngơi, hiện tại đã trở về ở tại biệt thự ở quê, anh một tháng lại đi tìm bọn họ để ăn cơm một lần nói chuyện về tình trạng kinh doanh của công ty cho dù họ đã không còn nghĩa vụ với công ty nữa.
Điểm mấu chốt trí mạng là mối tình trước đã làm khiến cho anh phong tỏa cửa trái tim không cho bất luận kẻ nào tiến vào, như vậy sẽ không có chia lìa đau đớn nữa.
Vận mệnh do chính mình nắm bắt, anh quyết định tương lai phải có một gia đình an ổn, sẽ đem con mình cho cha mẹ nuôi chăm sóc đến khi trưởng thành, anh đem từng bước từng bước một hoàn thành kế hoạch này bất luận kẻ nào cũng không làm được gì để thay đổi ý định này của anh.
Cởϊ qυầи áo, đi tắm rửa, anh một bên sấy tóc một bên hướng thư phòng đi, còn rất nhiều công việc đang chờ anh.
Khóe mắt nhìn thẳng, anh nhìn quyển báo trên bàn ở phòng khách, bình thường hắn chỉ xem chuyên mục tài chính và kinh tế nhưng hôm nay có cái nhan đề báo hấp dẫn tầm mắt anh.
Anh cầm tờ báo lên, trên đó là ảnh chụp chung của anh cùng Nhan Tư Gia, ở giữa còn còn đễ một chỗ trống, tiêu đề là:" Bạn trai cũ quyết định kết hôn, cô dâu không phải mình, Nhan Tư Gia nói chúc phúc, bản thân vẫn sống rất tốt.". Anh lần nữa nhìn kĩ lại, bài báo trừ bỏ việc Nhan Tư Gia trả lời chuyện này còn tuyên truyền chính mình mới khai trương một spa Sức Sống quán, một bộ không có tình yêu cũng có sự nghiệp kiên cường.
Anh quen biết Nhan Tư Gia từ ba năm trước, cô là một nữ tử xinh đẹp tài tình, xuất thân gia đình thương nhân giàu có. Cho dù không có việc gì chỉ cần làm một thiên kim đại tiểu thư cũng không có người chỉ trích một câu nhưng cô lại không làm vậy. Cô thích làm nữ vương, hơn nữa còn là một nữ vương được mọi người kính trọng và yêu mến.
Vì thế nên cô chụp quảng cáo, tham dự các bữa tiệc xa hoa, tự nghĩ trang phục tốt đẹp nhất cho mình, chu toàn cho rất nhiều người theo đuổi mình lúc đó, hưởng thụ cảm giác thích thú khi trở thành nữ vương, cuối cùng nàng chọn trúng Từ Bối Nghị. Một người tuy rằng không dụng tâm theo đuổi cô lại là đối tượng khiến cô mãi không thể quên.
Cô có thể xem như là mối tình đầu của Từ Bồi Nghị, bên cạnh anh rất nhiều phụ nữ ong bướm mà cô giống như tia chớp lóe sáng trên bầu trời đêm làm anh rung động, làm cho anh yêu cô sâu sắc muốn cùng cô kết hôn. Bất đắc dĩ vì công việc quá bận, cô bề ngoài vẫn tỏ ra quan tâm một mình anh, nhưng cuối cùng anh phát hiện ra cô sau lưng anh quan hệ với bạn đồng học của anh. Vì thế mối tình của bọn họ hết thảy đều xong.
Chính anh nổi tiếng không phân cao thấp, nhưng Nhan Tư Gia lại thông báo cho truyền thông hai người kết giao rồi lại chia tay đều gây ra sự chú ý cao của mọi người, cũng bởi vậy làm cho anh thừa nhận rất nhiều áp lực.
Mà nay anh đã ba mươi tuổi cũng là lúc nên lập gia đình, anh tìm một người có xuất thân bình thường, một người phụ nữ ôn nhu đơn thuần, lời thề không cho lịch sử tái diễn lần nữa.Anh thầm nghĩ sẽ trải qua một cuộc sống bình tĩnh, những nhân tố gây ra hỗn loạn đểu phải bài trừ bao gồm cả tình yêu, thứ sẽ chỉ làm cho con người ta điên cuồng.
Linh~~linh linh~~
Buông tờ báo, di động bỗng nhiên vang lên, nhưng anh nghĩ rằng hẳn không phải vị hôn thê gọi đến, cô sẽ không như vậy đêm khuya còn quấy rầy anh, cô luôn rất ngoan.
Nhìn thấy điện thoại báo hiện lên hai chữ "Tư Gia", anh chần chờ tim đập cũng nhanh hơn, tùy ý để di động vang hơn mười chuông rồi sau đó trở về yên tĩnh.
Anh tự nói với bản thân mình làm như vậy là đúng nhưng vẫn khiến cho anh tiếp tục nhớ lại chuyện trước kia, đã qua lâu như vậy rồi anh còn tưởng rằng tâm của chính mình chỉ như nước chảy nhưng đêm nay chỉ bời vì điện thoại vừa gọi đến mà dao động.
Sớm nên đêm xóa số điện thoại của Nhan Tư Gia, vì sao còn lưu đến hôm nay?
Anh đã có Hà Tĩnh Đình, cô là một người phụ nữ rất nhu tình, anh không thương cô đã đủ tàn nhẫn với cô rồi ít nhất sẽ đối với cô luôn trung thành.
Đừng quên cái loại đau này, anh không thể chỉ cần cầu người khác lại đối chính mình khoan dung.
Vì thế anh cầm di động dứt khoát kiên quyết xóa đi số đó không nên lưu giữ lại nữa. Cảm giác nhẹ nhàng thở ra.
Ba thàng sau sẽ kết hôn, anh tin tưởng mình sẽ làm được từng bước, có được lý tưởng chuyên tâm cùng gia đình.
Hiện tại nghĩ mọi chuyện hết thảy đã xong, đêm đó anh lại mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, trừ bỏ từ trước đến nay không đi còn dây dưa không ngừng.....
Hôm nay ta buồn như con chuồn chuồn, nhục như con cá lục *hức hức*, sáng ta dậy sớm khí thế bừng bừng đi....... thi lại môn thể dục -_- kết cục cô giáo cho ta tập bài thể dục 80 mươi nhịp nhưng mới đến nhịp thứ 10 ta đã được cô trân trọng mời về ôn lại *ta ức ta ức* *ta đập ta đập*.....các cụ ngày xưa có câu "quá tam ba lần" mà sao ta kiểm tra đến lần thứ 3 mà vẫn không thể qua. Thực là có lỗi với nhân dân, với Đảng Bác, với nhà nước ta quá *kêu gào thảm thiết*. Không biết đến ngày tháng nào ta mới thoát khỏi cái kiếp thi lại và học lại này đây *mếu máo không nói thành lời*
Anh không thương tôi -
editor: Ying
Ba năm trước đây, Từ Bồi Nghị hai mươi bẩy tuổi, vừa mới thăng lên chức vị tổng giám đốc, anh là người làm việc khác người. Đối mặt với sự chúc mừng của các giới, truyền thông chú ý anh đề xử lý lạnh lùng nhưng trong mắt lúc đó vẫn có một tia hăng hái.
Anh là đứa trẻ bị vứt bỏ, không biết cha mẹ thân sinh ra mình là ai, ở cô nhi viện kia mười hai năm khiến cho anh học cách sống nhẫn nại cùng trầm mặc, đối với cha mẹ nuôi sau này đã giúp anh rất lớn.
Anh đã không để cha mẹ nuôi của mình thất vọng chờ mong, mười lăm năm này đã cho anh sự giáo dục, vật chất cùng cơ hội tốt nhất, làm cho anh từ một cô nhi hai bàn tay trắng biến thành người cai quản xí nghiệp của gia đình.
Mà nay anh cùng cô nhi viện cũ chỉ còn quan hệ duy nhất chính là viện trưởng mới Lưu Trọng Dương, hai người đều xấp xỉ tuổi nhau, cùng lớn lên ở cô nhi viện rồi được nhận nuôi.
Nếu nói Từ Bồi Nghị là đêm đen thì Lưu Trọng Dương là ban ngày, luôn có khuôn mặt tười cười đón mọi người, anh cũng tự hỏi tại sao hai người lại trở thành bằng hữu của nhau. Lưu Trọng Dương luôn viết thư, gọi điện đến cho anh nhưng anh một chút cũng không cảm thấy chán ghét.
Làm việc nhiều năm, đối với cuộc sống tình cảm thường ngày với Từ Bồi Nghị chỉ như tờ giấy trắng. Thứ nhất anh là một người tâm cao khí ngạo, không tiếp thu vì không có ai xứng đôi với anh, thứ hai anh thực sự quá bận không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được sự vắng vẻ cô đơn lâu dài.
Quen biết Nhan Tư Gia là ở một bữa tiệc dành cho giới thượng lưu, anh còn nhớ rõ buổi tối hôm đó cô mặc một bộ lễ phục màu đen phối hợp trang sức màu bạc, dáng người cùng dung mạo đều là tiêu chuẩn người mẫu, còn có đầu óc tính toán khôn khéo.
Nhan sắc của cô mang theo một loại xâm lược, uy lực cường hãn khiến cho người ta khó có thể chống đỡ. Anh mặc dù không quỳ gối dưới váy của cô nhưng cũng không khỏi đối với cô lưu lại ấn tượng sâu sắc.
"Tổng giám đốc Từ có rảnh đến cửa hàng của tôi tham quan, chúng tôi cũng có thiết kế trang phục nam, tôi rất muốn giúp anh tư vấn về trang phục." Nhan Tư Gia đem danh thϊếp cửa hàng cho anh đáy mắt cười trong suốt, cô rốt cục nhìn thấy vị này nổi bật trong đám đông, đúng là danh bất hư truyền có loại cô độc lạnh lùng nhưng lại có lực hấp dẫn cực cao. Một người đàn ông hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nghe nói anh đối với phụ nữ không có hứng thú lắm nhưng cô là Nhan Tư Gia là một cô gái nổi trội hơn người.
"Được, cảm ơn". Anh tiếp nhận danh thϊếp, sau tấm danh thϊếp của cô có ghi số điện thoại di động, ý tứ này đối với anh mà nói là quá rõ ràng nhưng anh rốt cuộc có muốn hay không đồng ý đi?
Vẫn là để mặc theo tự nhiên đi.
Từ Bồi Nghị vừa đảm nhiệm chức tổng giám đốc, việc xã giao cũng không thể không tiếp nhận, có lẽ là trùng hợp mà cũng có lẽ là cố ý anh lại cùng Nhan Tư Gia có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Gặp một lần rồi lại một lần nữa khiến cho anh rung động, làm cho anh không thể không thừa nhận anh đã động tâm với cô. Vì thế vào một buổi tối tăng ca, anh liên lạc với cô lần đầu tiện hẹn hò, đầu tiên là ở trong cửa hàng của nàng mua đồ sau đó đi nhà hàng ăn cơm.
Nguy hiểm là, lần đầu tiên hai người hẹn hò đã bị giới truyền thông chụp hình, những ngày tiếp theo thì đừng nghĩ đến bình tĩnh mặc kệ anh đến chỗ nào cũng đều có người chờ đón quan tâm. Không sai biệt lắm toàn Đài Loan đều biết tin tức này- họ là một đôi tình lữ nổi tiếng, cũng đoán tới hôn sự của bọn họ, sẽ là có kết hôn hay là không có?
Từ Bồi Nghị bắt đầu còn thực sự lo lắng cho hôn sự của hai người, lần đầu tiên có người đi vào tâm của anh nếu đã nhận định đối phương làm cái gì phải lãng phí thời gian để mà cô đơn tĩnh mịch?
Nhưng Nhan Tư Gia lại có biểu hiện thế nào cũng được, cô cho rằng kết hôn là chuyện của sau năm ba mươi tuổi, cô còn muốn tự do vài năm nữa mới đủ.
Hai người liền bởi vậy mà đi cùng một hướng bị người ngoài ví như vương tử cùng công chúa, nhưng tận trong đáy lòng anh luôn có một tia bất an. Nhan Tư Gia kiếp này tất nhiên sẽ là người bạn đời của anh, cô giống như một đứa nhỏ, lưu luyến thế giới hoa lệ không muốn quay về bình yên cùng gia đình.
Kết giao sau nửa năm bọn họ chia tay, anh nhớ rất rõ ràng ngày đó là ngày một tháng bẩy cũng là ngày sinh nhật của anh, ban ngày anh ở tại công ty tham gia phỏng vấn nhân viên mới, buổi tối anh liền đối mặt một màn khó khăn nhất.
Giữa trưa ngày cuối tuần, bộ phận kế toán tập hợp những nhân viên mới tham gia phỏng vấn, thông qua cuộc thi viết để lựa chọn nhân tài còn thêm phỏng vấn. Từ Bồi Nghị cũng là người tham gia phỏng vấn, anh hỏi những vấn đề cũng không sai biệt lắm như "Giới thiệu một chút về sở trường cá nhân của mình", "Đối với tương lai có cái gì mong đợi.", "Vì sao lại lựa chọn công ty này?", "Hy vọng được nhận công tác gì?"...v..v...
Ở buổi tham dự phỏng vấn người mới, Hà Tĩnh Đình cũng không có vể gì nổi bật, tốt nghiệp trường đại học quốc lập, thi viết thành tích không sai nhưng cũng là không có chỗ nào đặc biệt.
Hấp dẫn sự chú ý của Từ Bồi Nghị ở chỗ là cái đoạn tự giới thiệu của cô:
"Nhà của tôi ở vùng sông nước huyện Chương Hóa, trong nhà chỉ có tôi là được học đến đại học, người nhà cùng họ hàng đều là làm nông nghiệp, tôi mang theo lời chúc phúc của tất cả người nhà đi vào Đài Bắc, tôi phải thật sự chăm chỉ, vui vẻ, học tập tốt để cho bọn họ yên tâm. Bởi vậy tôi lựa chọn quý công ty với các phương diện đều ưu tú, tôi tin tưởng ở trong này có thể hoàn thành sự chờ mong của người nhà."
Lời này của cô nói được có điểm chân thực, anh vừa xao nhãng nhìn phía ngoài cửa đột nhiên tâm tình kích động đứng lên, cô như vậy đương nhiên được chú ý, cũng biết trên đời này không phải ai cũng được may mắn như vậy.
Hăn kiềm chế không được hỏi thêm vài câu:" Sự chờ mong của người nhà đối với cô có thể cũng là một loại áp lực hay không?"
Hà Tĩnh Đình không nghĩ tới tổng giám đốc lại hỏi như vậy, những vị chủ khảo ở đây xem ra đều có vẻ đang muốn ngủ chỉ có hắn là vẻ mặt cảm thấy hứng thú.
Thật lâu về sau, cô nghe mọi người nói về thân thế tổng giám đốc, mới giật mình thấy trong lời nói của chính mình có nhiều tàn nhẫn, đối với một người lớn lên ở cô nhi viện mà nói gia đình của cô quả thực là thiên đường.
"Vâng, cũng là một loại áp lực, nhắc nhở tôi phải thực sự cố lên, không thể nản lòng, không thể buông tha cho hy vọng, bởi vì nếu tôi không vui bọn họ cũng sẽ không vui. Cho nên ở cuộc sống cùng công tác tôi đều phải toàn lực ứng phó làm sao để mình làm được tốt nhất."
"Cô trả lời rất khá." Từ Bồi Nghị đưa ra lời nhận xét cho cô, ý do chưa hết nên anh lại hỏi:" Người nhà cô trồng những loại cây nông nghiệp gì?"
Bình thường anh đối với phóng viên hoặc nhân viên đều không có khả năng ngẫu nhiên nói ra những lới này, nhưng hôm nay thực kỳ diệu. Có lẽ bởi vì anh căn bản không biết chính xác ngày sinh nhật của mình, có lẽ cũng bởi vì lớn lên ở cô nhi viện anh bỗng nhiên thường mơ tưởng đến một chút hạnh phúc của người khác.
Cô xem ra là một cô gái lạc quan đơn thuần, bề ngoài tinh tế mà thanh tú, trong mắt lóe hào quang linh động, giống như chỉ nhìn thấy được xung quanh toàn sự sống, nhưng anh nghĩ cô không phải là mẫu người nhìn qua thấy quen mặt, bời vì có nhiều tình thân chống đỡ làm cho cô ở cái thể giới tạp nham này bước đi vẫn đứng vững.
Cô rất thích ý trả lời vấn đề này:" Rất nhiều nha! Ba mẹ tôi trồng lúa nước, mướp dây, khoai lang. Anh trai ta trồng loại cây thơm (Ying: cây thơm hình như là cây dứa của miền bắc mình vẫn gọi á), bạch dữu, ba nhạc, cam giá (Ying: ta chịu chết với mấy cái cây này, các đồng chí thông cảm -_-), còn em trai tôi thì mở một nhà điều dưỡng, còn có rất nhiều bằng hữu thân thích. Tôi thường giúp bọn họ đi thu hoạch, nơi đó cây quả phát triển cao, không khí mới mẻ trong lành!"
Anh mỉm cười, tâm tình thoải mái đứng lên, thiếu chút nữa nói ra anh cũng muốn nếm thử hương vị gia đình kia, nhưng dù sao đó cũng chỉ là ước muốn xa vời." Cảm ơn, mời vị tiếp theo tiến vào."
"Cảm ơn ngài!" Hà Tĩnh Đình đứng lên cúi đầu, lẳng lặng đi ra phòng họp, chờ đóng cửa lại sau đó mới phát hiện chính mình chân đều nhũn ra.
Trời ạ, cô cư nhiên cùng tổng giám đốc Kình Vũ Kim Khống nói nhiều như vậy, còn thảo luận về vấn đề trồng cây nông nghiệp ờ nhà nàng, giống như chỉ có trong mơ vậy!
Cô lập tức gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ, cho dù không thể được vào công ty làm việc, ít nhất cô cũng đã được nói chuyện với nhân vật quan trọng nhất của công ty!
Lúc này cô còn chưa biết trước được, trong cuộc sống sau này, anh đem cô trở thành người quan trọng nhất trong lòng.
Vào lúc tám giờ tối, Từ Bồi Nghị rốt cục cũng rời công ty, lái xe đền chỗ ở của bạn gái, Nhan Tư Gia chính mình ở tại toàn nhà Thiên Mẫu lớn nhất, nghe nói nơi này là khu ở có nhiều mỹ nữ nhất.
Dừng xe, anh đi vào thang máy lên tầng mười bấy, bấm chuông cửa, nhưng lại thật lâu sau qua bộ đàm cửa mới nhìn thấy mặt của bạn gái, hồng toàn bộ như là vừa mới vận động xong, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:" Bồi Nghị! Sao anh lại tới đây?"
"Hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn đến mừng sinh nhật với em." Vài lần hẹn trước anh đều vì bận công tác mà hủy bỏ, anh nghĩ rằng bất ngờ đến sẽ tặng cho cô một bất ngờ ngoài ý muốn. Sinh nhật chính mình xem như là cái cớ, cô nhi căn bản không biết chính mình sinh ra vào ngày nào, cha mẹ nuôi cũng không có thói quen này.
"Sinh nhật? Trời ạ, em cư nhiên đã quên!" Cô hai tay cầm lấy đầu bộ dáng thực sự như đau đầu.
"Không quan hệ, theo anh đến một nơi." Anh không cần quà tặng, Anh chính là thiếu một phần cảm giác đầy đủ, không biết ai có thể vì anh mà khiến cho cảm giác anh được trọn vẹn hơn?
Nội tâm bay bổng như đang bay đều biến mất hết.
Cô miễn cưỡng trấn định tinh thần, nhìn anh cười nòi:" Anh chờ em, em sẽ rất nhanh liền ra."
"Không cho anh vào nhà sao?" Bình thường cô không phải như thế, anh đã sớm được vào trong nhà cô. Hai người cũng không phải mới ngày đầu quen biết, hiện tại anh lại phải đứng trước cửa nhà cô, cô có cái gì phải sợ khi nhìn thấy anh đến?