Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Hiểu Phù hoảng loạn cố để mở cửa ra nhưng không được.
Cô thử nhìn ra xung quanh nhưng không thấy có bất cứ nơi khuất nào để trốn được cả!
Người đàn ông từ phía bên kia đầu hành lang càng lúc càng tiến đến gần, cô không biết mình nên làm gì cả.
Cơ thể run lên vì căng thẳng, không để ý làm một vạt khăn bông tuột ra khỏi thân.
Người nhân viên khách sạn mang theo chiếc máy sấy tóc do Hiểu Phù nhờ mang tới ngẩng đầu nhìn lên, anh ta đi tới trước cửa phòng khách sạn tổng thống cũng là căn phòng mà Vương Đề Hiền và cô ở.
“Xin hỏi, có phải quý khách là người nhắc tôi mang lên máy sấy tóc không ạ?”
Không thấy có bất cứ ai trả lời, người nhân viên nam đó nghi hoặc gõ của lại.
Bỗng nhiên anh ta nghe thấy có một vài tiếng động nhỏ phát ra từ bên phía hành lang cạnh nơi anh ta đứng, nhưng khi quay ra nhìn lại chẳng thấy ai.
Hiểu Phù bị Vương Đề Hiền ghì chặt trong lòng, nép sau anh đứng ở bên ngoài ban công nhỏ bên phía vệ hành lang.
Cô bị anh ôm chặt đến khó thở, khó chịu cựa quậy, nhưng cả thân cô đã bị anh dùng lực ôm lấy thật chặt, không cho thoát ra.
“Đừng náo. Em muốn gọi cậu ta lại đây xem anh và em nồng nhiệt ôm nhau sao?”
Hơi thở ẩm nóng của anh phả vào vành tai cô, hun cho đỏ ửng. Có thể nghe ra ý cười tràn ngập trong tiếng nói trầm thấp mang đầy từ tính.
Hiểu Phù cắn răng, không một động tác thừa đẩy anh ra khỏi người mình.
“Vương Đề Hiền, quả nhiên anh là người đã bày ra trò này!”
“Đúng vậy, là anh đấy. Trên cả thế giới này, người có gan để trêu đùa với em chỉ có mình anh mà thôi. Bởi vì nếu có bất kì kẻ nào khác có ý định hay tâm tư nghĩ về em, anh đều sẽ gϊếŧ hết những kẻ ấy.”
“Bớt nhảm lại.”
Hiểu Phù không hề có thêm bất cứ ý kiến nào về câu nói mang đậm sự bình thản kết hợp với sự chiếm hữu mạnh mẽ đó, nhưng có thể thấy, ý cười đã khiến cho đáy mắt cô loé lên những tia sáng nhàn nhạt.
Nhưng rất nhanh sau đó, đôi mắt ấy lại quay trở về với sự lạnh lùng và phẫn nộ. Nhưng giọng nói đã không còn gắt gỏng như trước nữa.
“Thẻ phòng của tôi anh cũng có một cái phải không? Đưa đây đi, anh đã khiến cho tôi bị nhốt bên ngoài này, chắc cũng không phải là kẻ vô tâm đến mức khiến cho tôi bị nghi ngờ là biếи ŧɦái nửa đêm đi trình diễn tiết mục khỏa thân ngoài hành lang đâu đúng không?”
“Nghe không tồi mà.” Vương Đề Hiền nghe từ “khoả thân” từ miệng cô, ý tứ trong mắt càng lộ rõ. Anh vươn tay, chỉnh lại chiếc khăn bông chỉ che được đến quá mông cô một chút: “Nó rất không rồi khi em trình diễn ở trong phòng riêng với anh.”
Hiểu Phù biết mình không nói nổi với người đàn ông này, đành gạt bỏ qua màn đàm phán mà trực tiếp ép sát lại gần người của Vương Đề Hiền, vươn tay tìm lục trong túi quần anh.
Vương Đề Hiền không ngờ cô sẽ là người dứt khoát như vậy, cơ thể không kịp phản ứng mà cứng đơ để cho cô sờ soạn quanh thân thể.
Không biết là cố tình hay vô ý, mà đôi bàn tay mảnh mai tinh tế của cô khẽ chạm vào nơi đầy bí mật đấy của anh.
“Em…”
Vương Đề Hiền biết cứ thế này, đảm bảo anh sẽ phát điên lên mất, lập tức giật lấy hai cổ tay cô giữa lại, đè cô lên trên bức tường đối diện.
Tay còn lại anh rút từ túi áo trong của áo vest ra một chiếc thẻ phòng.
Hiểu Phù hai mắt sáng lên như cuối cùng cô cũng đạt được mục đích, chiếc cằm thon nhỏ hếch lên đầy khıêυ khí©h, nhưng với anh, hành động ấy của cô cứ như một tiểu hồ ly tinh chết tiệt nào đó đang câu hồn đoạt phách người ta.
“Anh đưa đây cho tôi.”
Con cáo nhỏ này… còn dám ra lệnh cho anh?
“Không thể đưa được. Đưa cho em, hoá ra những thứ mà anh vừa làm ban nãy đều trở thành vô nghĩa sao?”
Vừa nói, anh vừa đưa chiếc thẻ phòng ấy giơ ra bên ngoài thành ban công.
Ý nói nếu cô chỉ cần manh động một chút, anh liền sẽ thả chiếc thẻ ấy bay theo gió.
Hiểu Phù nhíu lại một bên chân mày. Cô hiểu ý anh. Nãy giờ, anh là đang đánh ghen!
Nhưng đánh ghen này là đánh ghen trên lòng tự tôn của cô!
“Lúc đó chẳng phải anh đã thừa nhận mình thua rồi sao? Anh thế này là hành động quá vô nghĩa rồi.”
“Anh đã thừa nhận mình thua? Vợ ơi, em thử nhớ lại đi. Lúc đó anh đã nói câu nào nêu rằng anh chấp nhận chịu thua chưa?”
Hiểu Phù hừ lạnh một tiếng, cô đang định nói rằng người đàn ông này đúng là không chịu khuất phục thì đột ngột cả cơ thể cô khựng lại, mắt mở to nhìn lên anh.
Lúc anh nói cô vào lại nhà vệ sinh để rửa mặt, anh chỉ nói rằng “thôi được rồi”, trong đó không hề có chứa bất kì từ ngữ nào nói rằng anh đã chịu thua.
Là cô đã mắc lừa người này rồi.
“A…” Hiểu Phù nghiến răng: “Anh… khá đấy.”
Vương Đề Hiền mỉm cười, vô cùng vui vẻ tận hưởng sự tán thưởng đến từ cô.
“Nếu thế… thì phần thưởng dành cho người thắng cuộc em vẫn còn nhớ đúng chứ?”
Khuôn mặt của Hiểu Phù đã tối lại âm trầm.
Quả nhiên, cô không thể nói nổi lại với người này, tình thế hiện tại chỉ cho phép cô chấp nhận anh mới là kẻ tóm đầu mọi thứ. Môi mím chặt vào nhau, rất không cam tâm.
“Tôi chịu thua. Tính từ hiện tại đến hai tư giờ sắp tới, mọi thứ về tôi sẽ thuộc dưới quyền anh quản lí.”
Lúc này, Vương Đề Hiền mới thu lại cánh tay đang cầm thẻ mà đặt vào lòng bàn tay cô, vừa tiến đến hôn lên môi cô.
“Vậy thì ngay bây giờ, trở về phòng rồi nằm lên giường dạng chân ra chờ anh đi.”