Chương 2-2: Nếu tôi nói không để ý thì chắc chắn là đang lừa cậu

Lục Châu thật lòng vui mừng vì Chu Tình Xuyên có được cơ hội tốt như vậy.

Lục Châu chưa bao giờ có tham vọng với sự nghiệp diễn xuất, thứ nhất vì gia cảnh khá giả, là con trai cả của tập đoàn nội địa nổi tiếng Tập đoàn Lục thị, ước mơ theo đuổi ngành giải trí của anh hoàn toàn không cần thiết, dù sao trước sai gì anh cũng sẽ bị cha kéo về nhà kế thừa công việc kinh doanh của gia đình; thứ hai là vì anh biết Chu Tình Xuyên đặt ra những yêu cầu cực kỳ cao đối với bản thân, cậu là loại người không làm thì thôi nhưng một khi đã làm thì phải cố gắng hết sức. Vậy nên Lục Châu thực sự vui mừng khi thấy Chu Tình Xuyên có cơ hội tốt như vậy, anh tin tưởng cậu nhất định có thể làm tốt hơn.

Nhưng điều khiến Lục Châu ngạc nhiên là Chu Tình Xuyên lại đến gặp anh bàn bạc chuyện này.

Khi đó cả hai đều đã tốt nghiệp Đại học Côn Minh, Lục Châu không tiếp tục học mà chuyển sang làm nghệ sĩ giải trí toàn thời gian, công việc chính hiện tại của anh là dẫn chương trình tạp kỹ trên truyền hình Táo Đỏ. Chu Tình Xuyên chọn tiếp tục học để lấy bằng MBA tại Đại học Côn Minh. Làm nghệ sĩ chỉ là công việc bán thời gian của cậu. Thời điểm đó, hai người đã quen nhau hơn 4 năm, trở thành cặp bạn thân nổi tiếng, cùng ký hợp đồng một công ty quản lý.

Sau khi tốt nghiệp đại học, họ cùng mua một căn hộ trong thành phố, vì tình bạn và để thuận tiện liên lạc với nhau, họ mua một căn hộ ở cùng tầng trong cùng một tòa nhà và trở thành hàng xóm, đồng nghĩa với việc mở cửa căn hộ Lục Châu, xoay người là thấy cửa căn hộ Chu Tình Xuyên.

Vốn dĩ, Lục Châu định mua một căn nhà ba tầng, Chu Tình Xuyên chỉ cần xách túi dọn vào ở, nhưng Chu Tình Xuyên lại không muốn lợi dụng tình bạn, Lục Châu không nói nổi cậu nên anh đành phải làm vậy. Họ đồng ý với kế hoạch của Chu Tình Xuyên, mỗi người tự trả tiền cho căn hộ của mình.

"Lục Châu, cậu cảm thấy tôi có nên nhận vai diễn này không?" Giống như vô số buổi tối khác, Chu Tình Xuyên nằm trên sofa lớn trong nhà Lục Châu.

"Đương nhiên nên nhận rồi, cái này mà cậu còn phải suy nghĩ sao? Phải nhận chứ, lần này cậu là vai chính, bộ phim này không chỉ phát sóng trên các nền tảng trực tuyến, mà còn trên các đài truyền hình lớn nữa. Đây là cơ hội lớn rất hiếm có, cậu không được bỏ lỡ!”

Rõ ràng là một chiếc ghế sofa rất lớn, nhưng Lục Châu vẫn như thường lệ vòng một cánh tay ôm lấy Chu Tình Xuyên, một tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, dưới ánh sáng ấm áp mềm mại, hai thiếu niên tuấn mỹ tạo thành một cái bóng xinh đẹp.

"Nhưng tôi sẽ phải tạo CP với người khác. Châu Châu, cậu có phiền không?" Chu Tình Xuyên dù đặt câu hỏi nhưng cậu cũng quyết định rồi, chỉ cần Lục Châu nói anh ấy để ý, ngày hôm sau cậu sẽ nhờ người đại diện từ chối vai diễn này.

"Sao tôi lại thấy phiền? Tất nhiên là tôi không phiền. Tình Xuyên, chẳng phải cậu luôn muốn trở thành một diễn viên thực thụ sao? Việc của một diễn viên là diễn thật tốt vai của mình. Hơn nữa, dù phim BL có thú vị đến đâu cũng chỉ giới hạn cho một bộ phận người xem, cậu chắc chắn không thể để bản thân bị giới hạn trong một thị trường nhỏ hẹp như vậy, tôi nghe nói kịch bản lần này rất hay, lấy được một vai diễn hay như vậy, cậu phải nắm chặt cơ hội này.”

Chu Tình Xuyên thả lỏng cơ thể, tựa vào ngực Lục Châu, cậu nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm nhận được hơi ấm từ l*иg ngực Lục Châu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng có một loại cảm xúc khác không thể diễn tả được.

Chu Tình Xuyên lại nói: “Chiều nay tôi đã dành thời gian đọc kịch bản, trong đó có cảnh hôn nhau, hơn nữa vì phim về thợ lặn nên nhiều cảnh trong phim chỉ có mặc quần bơi. Mức độ nặng hơn nhiều so với bộ phim trước của chúng ta. "

Nghe vậy, tay của Lục Châu khựng lại. Cảnh hôn? Cảnh diễn yêu cầu phải khỏa thân trên? Anh cúi đầu nhìn Chu Tình Xuyên đang tựa vào ngực mình. Chu Tình Xuyên có biệt danh là Kim Cương nhỏ, khuôn mặt cậu trong sáng, ngây thơ, nhưng thân hình lại duyên dáng, khỏe khoắn, nếu bỏ qua cảm xúc cá nhân của anh thì Chu Tình Xuyên quả thực là sự lựa chọn hoàn hảo cho vai diễn này.

Cảm nhận được sự do dự của anh, Chu Tình Xuyên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lục Châu. Trong mắt Lục Châu không có bất mãn, chỉ có khích lệ cùng chiều chuộng.

“Kim Cương, nếu tôi nói không để ý thì chắc chắn là đang lừa cậu, cậu cũng biết đó, tôi sẽ không bao giờ lừa cậu. Nhưng điều tôi muốn nói là, dù trong chốc lát tôi hơi cảm thấy khó chịu, thì tôi vẫn hoàn toàn ủng hộ cậu đóng vai đó, tôi sẽ luôn bên cạnh cổ vũ cậu, động viên cậu và tôi cũng sẽ là nhϊếp ảnh gia tư nhân của cậu.

Ngoài diễn xuất và có khiếu dẫn show tạp kỹ, Lục Châu còn có năng khiếu quay chụp, anh có gu và cách sắp xếp hình ảnh, màu sắc, ánh sáng và bóng tối rất độc đáo, đặc biệt là trong ống kính của anh, Chu Tình Xuyên đẹp trai đến vô thực.

“Được, vậy tôi sẽ đảm nhận vai diễn này, tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt, không để anh thất vọng.” Chu Tình Xuyên nghe xong mới hoàn toàn yên tâm, dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Châu Châu, tôi đói quá, chúng ta đi ăn đêm được không?”