Chương 1-3: Anh là may mắn của em

Chiều nay tan học, Chu Tình Xuyên vội vàng đến bến xe để chủ trì công việc buổi tối.

Âm thanh chạy nhanh từ phía sau truyền đến, cùng với giọng nói của Lục Châu: "Tình Xuyên, Tình Xuyên, đợi tôi."

Chu Tình Xuyên trong lòng run lên, dừng chân lại.

“Lục Châu, anh cũng tới truyền hình Táo Đỏ để ghi hình chương trình phải không?”

"Đúng vậy, xem ra hai chúng ta mỗi tuần ít nhất phải làm việc cùng nhau một lần, tần suất hợp tác này cao hơn nhiều so với những người khác." Sau khi đuổi kịp Chu Tình Xuyên, Lục Châu không còn chạy lon ton nữa, nhưng thở hổn hển và lấy tay quạt: "Hôm nay trời nóng quá, đừng đi xe buýt, đi taxi với tôi đi."

Mọi người đều biết rằng Lục Châu là một công tử giàu có, anh cũng nổi tiếng là người rộng rãi, cho nên có nhiều người nguyện ý đi theo Lục Châu, yên tâm hưởng thụ sự hào phóng của công tử Lục. Chu Tình Xuyên tuyệt đối không phải loại người như vậy, cậu xuất thân từ một gia đình trung lưu, tuy gia đình không giàu có lắm nhưng cậu chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc, tuy nhiên, vì từ nhỏ cậu đã tự lập nên có quan niệm rất đúng đắn về tiền bạc, cậu tiêu tiền vào những thứ nên tiêu, không keo kiệt, cũng không bao giờ lãng phí số tiền không nên tiêu, không vô cớ lợi dụng người khác, huống chi người kia chính là Lục Châu, người mà cậu luôn giữ chặt trong lòng.

"Không, bến xe chỉ cách mấy bước chân thôi, tôi quen đi xe buýt rồi." Chu Tình Xuyên lịch sự từ chối.

"Tình Xuyên, chúng ta cùng đường, cậu gì phải vậy."

Đối với người bạn cùng khóa cũng như đồng nghiệp nhưng nhỏ tuổi hơn mình này , Lục Châu một mặt tò mò nhưng đồng thời cũng bị khí chất lạnh lùng và thuần khiết của đối phương thu hút một cách khó hiểu.

"Tiền bối Chu à? Anh có thể chụp ảnh với em được không?"

Trong lúc hai người đang tranh cãi, giọng nói rụt rè của cô gái vang lên bên cạnh, cả hai quay lại thì thấy một cô gái có khuôn mặt tròn trịa mặc đồng phục Đại học Côn Minh đang ngượng ngùng mỉm cười với họ.

"Xin lỗi, tôi đang vội đi ghi hình." Chu Tình Xuyên gặp phải tình huống này nhiều lần rồi, tất cả đều là do khuôn mặt quá thanh tú của cậu, nhưng Chu Tình Xuyên chưa bao giờ viện cớ, luôn trực tiếp từ chối. Cậu kiêu ngạo, nhưng đó là bản chất của cậu. Cậu là kiểu người mà ngay cả khi ở trong một đám đông sôi động vẫn cô đơn và lẻ loi.

Trước mặt họ tình cờ có một chiếc taxi dừng lại, Lục Châu nắm lấy cánh tay Chu Tình Xuyên, kéo cậu vào xe, anh giải thích: “Xin lỗi bạn nhé, chúng tôi thật sự đang vội đi ghi hình. Quay xong nếu có thời gian nhất định anh sẽ chụp ảnh với em.”

Cứ như vậy, Chu Tình Xuyên không thể từ chối lòng tốt của Lục Châu nữa, đành phải ngoan ngoãn ngồi lên xe. Càng tiến sâu vào bên trong càng tốt, để lại hơn một nửa vị trí cho Lục Châu.

"Tôi không biết ở trường Tình Xuyên nổi tiếng như vậy đó." Lục Châu trêu chọc Chu Tình Xuyên, đồng thời nắm lấy cánh tay cậu, kéo về phía anh, "Trên người tôi không có gai, sao cậu phải cách xa vậy? Không phải nói anh em tốt luôn ngồi gần nhau sao?”

Chu Tình Xuyên bị anh kéo lại, không còn cách nào khác, đành phải hướng thân thể về phía Lục Châu vặn lại nói: "Lục thiếu gia, tôi sao nổi tiếng bằng anh? Anh là đội trưởng đội danh dự đẹp trai nhất trong lịch sử Đại học Côn Minh, nghe nói chỉ cần lớp này anh đến học là y như rằng lớp đó không có chỗ ngồi.”

“Dừng lại nhanh, tôi không phải cái gì mà Lục thiếu gia, tôi là Lục Châu, hoặc cậu có thể gọi tôi là Châu Châu, Châu nghĩa là chiếc thuyền chèo ngược dòng nước đó.”

Thấy Chu Tình Xuyên vốn luôn lạnh lùng chủ động đùa giỡn với mình, Lục Châu hưng phấn như bị tiêm một ngụm máu gà

“Châu Châu.” Chu Tình Xuyên chậm rãi thì thầm hai chữ này, trong lòng dần dần dâng lên cảm xúc vui mừng.

"Cậu gọi tôi là Châu Châu, sau này tôi gọi cậu là Tiểu Tình nhé?" Lục Chu tiếp tục dọc theo cột leo lên, ôm lấy cánh tay rắn chắc của Chu Tình Xuyên, sau đó nói: “Tiểu Tình nghe giống con gái quá, không ổn chút nào. Tôi gọi cậu là Kim Cương* nhỏ thì sao? Dáng người cậu rất đẹp, rất giống Wolverine trong Marvel. Thấy thế nào? Đây là một biệt danh tốt đúng không? "

*Hic tui đọc raw là 金刚, khum biết nên để King Kong hay Kim Cương nữa o(TTo)

Sau khi nghe anh nói, Chu Tình Xuyên tức giận đến mức không cử động được cánh mũi. Lý do vớ vẩn gì vậy?

"Tôi không muốn.” Nhưng cuối cùng, cậu chỉ trả lời ngắn gọn ba chữ.

“Cứ vậy nha từ giờ cậu là Kim Cương bé nhỏ của tôi.” Lục Châu bịt tai không nghe, tự mình cười rạng rỡ, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập ánh nắng, vừa cười vừa dụi đầu vào ngực cậu.

Chu Tình Xuyên dù không thích biệt danh này, nhưng thấy Lục Châu vui vẻ như vậy, cậu chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn, “Được rồi được rồi, anh muốn gọi thế nào cũng được. Dù sao tôi cũng chẳng mất miếng thịt nào.”

"Lúc này mới ngoan nè, Kim Cương nhỏ của tôi."

Thấy Chu Tình Xuyên đồng ý, Lục Châu càng vui vẻ, anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tức giận của cậu, không khỏi nhéo nhéo, ôi, tại sao lại cảm thấy thoải mái thế này. Anh dùng tay véo vào một bên mặt khác của Chu Tình Xuyên

Chu Tình Xuyên nhịn không được nữa, hất bay hai móng vuốt đang cắm chắc trên mặt mình: "Đừng gây rắc rối nữa, sắp tới đài truyền hình rồi."

Kể từ ngày đó, mỗi khi đến đài truyền hình, Chu Tình Xuyên không bao giờ ngồi một mình trên xe buýt nữa. Bất kể Lục Châu có phải người dẫn chương trình ngày hôm đó không, anh cũng sẽ đi cùng cậu, phần lớn thời gian, Lục Châu vẫn sẽ chọn đi taxi, nhưng nếu Chu Tình Xuyên kiên quyết, anh cũng sẽ cùng cậu đi xe buýt. .

Nếu Chu Tình Xuyên là đại dương thì Lục Châu là cơn cuồng phong đủ sức gây ra sóng lớn trên mặt biển, đồng thời cũng là ánh nắng chói chang đủ chiếu sáng đáy biển sâu. Bằng cách này, mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên thân thiết hơn, cuối cùng họ trở thành cặp song sinh dính liền không thể tách rời trong mắt mọi người.

Tôn Diệu Huy luôn nghĩ đến một vấn đề, hắn quen biết Lục Châu đã lâu, hơn nữa hắn còn là bạn từ thuở nhỏ, nhưng tại sao trong mắt Lục Châu tiểu tử Chu Tình Xuyên này luôn đứng thứ nhất? Nếu hắn và Chu Tình Xuyên có tranh chấp, mặc dù xác suất xảy ra chuyện này quả thực là cực kỳ thấp, nhưng việc Lục Châu đứng về phía Chu Tình Xuyên mà không hề hiểu rõ toàn bộ câu chuyện quả thực là buồn cười.

Một ngày của nhiều năm sau, khi Chu Tình Xuyên vô tình nghe được bài hát có tên "Day 1", cậu đã ngay lập tức chia sẻ nó với Lục Châu, lời bài hát là: You will always be my day 1, day zero when I was no one, I"m nothing by myself you and no one else, Thankful you"re my day 1, Thankful you"re my, I got lucky finding you, I won big the day that I came across you, Cause when you"re with me I don"t feel blue.