Chương 1-1: Anh là may mắn của em

Lời mở đầu: Thật may mắn khi được gặp anh. Ngày gặp anh, em đã thắng cả thế giới

Chu Tình Xuyên mãi mãi nhớ lần đầu tiên gặp Lục Chu, đó là ngày đầu tiên nhập học năm nhất.

Thời tiết mùa hè ở Côn Thành thay đổi bất thường, trời đang nắng, bỗng nhiên đổ mưa tầm tã và gió thổi.

Chu Tình Xuyên hai tay hai túi tay trái xách vali ngoại cỡ, tay phải xách túi đồ ăn, vừa bước vào trường liền bị mưa tạt ướt người. Cũng may người cậu cao lớn nên mới không bị gió thổi bay. Đáng tiếc, trong túi xách của cậu không có ô, tưởng sẽ bị tạt ướt, nhưng đột nhiên trên đầu cậu xuất hiện một chiếc ô, giọng nói ấm áp vang lên: “Em là học sinh mới vào trường đúng không? Anh là sinh viên năm hai. Em ở ký túc xá nào, anh dẫn đường cho."

Chu Tình Xuyên ngước lên và nhìn thấy khuôn mặt một người thanh niên với những đường nét tuấn tú rõ ràng, nụ cười càng rạng rỡ hơn. Ấm hơn cả mặt trời, giống như một tia sáng, ánh sáng lập tức xuyên qua mây dày, chiếu thẳng vào tim cậu.

"Cảm ơn anh, tôi sống ở tòa nhà 9." Chu Tình Xuyên muốn chào đối phương, dù sao anh ấy là sinh viên khóa trên lại rất nhiệt tình giúp đỡ cậu.

Nhưng anh lại nắm lấy tay cậu, "Học đệ, em cầm nhiều đồ như vậy, đừng khách sáo với anh, chúng ta chạy nhanh đến tòa nhà 9 đi."

Bàn tay của anh ấy chỉ dừng lại trên cổ tay Chu Tình Xuyên trong giây lát, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay đã vô tình in sâu vào trái tim Chu Tình Xuyên.

Sau khi đưa cậu đến khu ký túc xá, anh định quay về, ngày thường Chu Tình Xuyên chắc chỉ nói được nhiều nhất một câu cảm ơn, nhưng do một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó mà ngày hôm đó, cậu thậm chí còn hỏi anh: "Tôi có thể biết tên anh không?"

"Lục Châu đến từ Khoa Kinh tế Quản lý. Giờ anh còn phải đón những sinh viên khác nữa, hẹn gặp lại." Sau khi nói xong, Lục Châu rời đi.

Từ đó trở đi, cái tên Lục Châu đã khắc sâu vào tâm trí Chu Tình Xuyên, không thể xóa nhòa.

Mặc dù sau này, trong vô số các cuộc phỏng vấn, Chu Tình Xuyên luôn khẳng định lần đầu họ gặp nhau là ở phòng chờ của cuộc thi tài năng, nhưng rõ ràng đó chỉ là lần gặp đầu tiên trong ấn tượng của Lục Châu. Trước đó Chu Tình Xuyên, đã gặp Lục Châu rất nhiều lần. Tuy nhiên, lần nào Chu Tình Xuyên cũng ẩn mình trong đám người, im lặng quan sát Lục Châu, thành viên danh dự có dung mạo và khí chất phi thường.

Vì công việc của cha mẹ, Chu Tình Xuyên đã chuyển nhà nhiều lần, từ một thành phố mà cậu quen thuộc đến một thành phố hoàn toàn xa lạ khác, lúc nào cậu vừa mới nhớ tên bạn mới là cậu lại phải rời xa bạn bè, sau đó lại bước vào một thành phố hoàn toàn mới và xa lạ. Lặp đi lặp lại nhiều lần, tính cách ban đầu của Chu Tình Xuyên ngày càng trở nên lạnh lùng và thu mình, cậu học cách che giấu cảm xúc thật của mình.

Cộng với công việc cha mẹ bận rộn, họ luôn lơ là việc chăm sóc cậu khi còn nhỏ và thường không thể ở bên cậu mọi lúc, điều này khiến Chu Tình Xuyên phát triển tính cách độc lập và mạnh mẽ, không bao giờ thừa nhận thất bại và cố gắng hoàn hảo về mọi thứ.

Trong mắt người ngoài, Chu Tình Xuyên luôn lịch sự, nhưng cũng độc lập và xa cách, giữ mối quan hệ tốt với mọi người, gần như không bao giờ xung đột với ai, nhưng cũng không có ai khiến cậu để tâm. Cậu đã quen dùng bức tường trong suốt để cách ly mình với mọi thứ, việc cậu dựng lên bức tường đó chỉ là một cách bảo vệ bản thân yếu đuối và bất lực. Vì sự chia ly và buông bỏ bạn bè quá khó khăn, tuổi trẻ lại không thể chịu đựng nổi nên thà tách mình ra khỏi mọi thứ, để lúc sau không khổ sở, buồn bã.

Một người bạn từng miêu tả Chu Tình Xuyên giống như một vùng biển sâu, trông êm đềm, đẹp như tranh vẽ và thậm chí bao dung mọi thứ. Thực tế, cậu lại bí ẩn và sâu không lường được. Không có ai có thể thực sự đi vào đáy biển, càng không có ai khám phá được bí mật dưới đáy biển.

Vì nét mặt đặc biệt của Chu Tình Xuyên, đặc biệt là đôi mắt trong sáng và ngây thơ như nai con, cũng vì sự tương phản giữa vẻ ngoài dễ thương và thân hình cao ráo, cậu được các nhà tìm kiếm tài năng mới phát hiện và thuyết phục đi tham gia cuộc thi tài năng sinh viên hiện đại và đương đại trên truyền hình táo đỏ.

Chu Tình Xuyên vốn không có hứng thú với những chuyện này, cậu luôn coi trọng việc học, nghĩ cách mỗi năm lấy được học bổng, cuối cùng đạt được thành tích và điểm số vượt trội trên lớp. Nhưng khi nghe tin Lục Châu là người ứng cử, còn chưa kịp phản ứng, cậu đã cầm bút ký vào đơn ứng cử.

Bởi vậy, trong ký ức của Lục Châu đó là cuộc gặp đầu tiên của hai người.