Chương 43

CHƯƠNG 43:

Ở buổi triển lãm, Hạ Thiên động dục ngoài ý muốn, Nghiêm Đông vì cứu cậu mà bỏ lỡ tên đạo tặc. Ở nơi WC âm u nhỏ hẹp, hai người hoàn thành đánh dấu tạm thời.

Sau khi sự việc xảy ra, Nghiêm Đông vốn tưởng rằng sẽ bị Cục trưởng phê bình.

Kết quả phê bình đã đoán trước đó không xảy ra, hóa ra, bức tranh tên đạo tặc kia trộm đi, là giả, vị phú hào kia bởi vì sợ đạo tặc nhắm tới, đã sớm giao nó cho Cục Cảnh sát, bức tranh ở buổi triển lãm chỉ là đồ dỏm mà thôi.

Quan hệ của Nghiêm Đông và Hạ Thiên, bởi vì sự việc này, một bước nhảy vọt. Chính thức bước vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, hai người trong khoảng thời gian đó ở chung phi thường ngọt ngào.

Bên kia, tên đạo tặc cũng đã biết được chân tướng, không thể ngờ gã hao lực tâm cơ đi trộm thế mà lại là đồ dỏm, vì thế có chút thẹn quá hóa giận, nhưng bức tranh thật được đặt trong Cục Cảnh sát, phòng hộ nghiêm ngặc, gã thật sự khó ra tay.

Vì thế gã chuyển tầm ngắm lên người Hạ Thiên và Nghiêm Đông.

Hạ Thiên bị bắt cóc.

Tê đạo tặc yêu cầu Nghiêm Đông mang bức tranh thật ra khỏi Cục Cảnh sát, đổi lấy Hạ Thiên, vừa không được nói cho người khác, vừa một mình đi gặp. Nếu như không nghe theo, hãy chờ nhặt xác Hạ Thiên.

Loại yêu cầu này đối với Nghiêm Đông mà nói thật sự có chút khó khăn để lựa chọn, một mặt là người yêu của hắn, một mặt là công việc và đạo đức nghề nghiệp của hắn. Nếu hắn giao bức tranh ra, hắn còn mặt mũi gì của một cảnh sát? Mà nếu hắn không đáp ứng, Hạ Thiên phải làm sao bây giờ?

Trong đầu Nghiêm Đông, dường như có một trận thiên nhân giao chiến.

Trong một ngôi chùa đổ nát.

Tên đạo tặc và Hạ Thiên đang bị trói chặt, đang chờ đợi kết quả cuối cùng.

Tên đạo tặc dí súng vào đầu Hạ Thiên, nếu tối hôm nay Nghiêm Đông không mang bức tranh đến đây, hoặc nói cách khác, nếu Nghiêm Đông không tới, hoặc là mang theo cảnh sát tới, viên đạn sẽ không chút lưu tình xuyên qua đầu cậu.

Cuối cùng. Nghiêm Đông đến.

Một mình, mang theo một bức tranh.

Hạ Thiên sau khi thấy hắn xuất hiện, tim giống như bị xé thành từng mảnh, vì Nghiêm Đông mà đau lòng. Cậu biết ngay lúc Nghiêm Đông xuất hiện ở đây, đại biểu cho, nam nhân này vì cậu mà vứt bỏ cả tín ngưỡng và chính nghĩa mà hắn theo đuổi.

Tên đạo tặc lấy được bức tranh, còn muốn qua cầu rút ván, định diệt khẩu luôn hai người, may mắn Nghiêm Đông đã có sớm sự chuẩn bị, dùng mưu trí phản công lại, cuối cùng tên đạo tặc theo đường hầm bí mật đã chuẩn bị trước dưới ngôi chùa đào tẩu.

Bên ngoài bầu trời đã tối đen, mưa như trút nước.

Hạ Thiên và Nghiêm Đông bị mắc kẹt trong ngôi chùa đổ nát, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách từng giọt, bốn phía là tượng phật bị mạng nhện quấn quanh, hai người ngồi trên đệm cói ôm nhau gắt gao, nội tâm kịch liệt lại ấm áp.

Tin tức tố giao hòa lẫn nhau, hai người ở ngay trong hoàn cảnh âm u lạnh lẽo, Nghiêm Đông đánh dấu hoàn toàn Hạ Thiên.

--

Đây là toàn bộ giai đoạn cao trào nhất của bộ phim.

Với Nghiêm Đông, tín ngưỡng và vợ trong lúc đó đều là những lựa chọn hết sức gian nan, cũng là giai đoạn thăng hoa tình cảm của Nghiêm Đông và Hạ Thiên.

Từ Khiếu đối với cảnh diễn này hết sức nghiêm khắc. Một ít chi tiết nhỏ bình thường không thèm để ý đều bị lôi ra, sai lầm nhỏ bình thường không thèm để ý cũng bị NG vài lần.

Trước đó Tần Thu đã xem qua đoạn này trong kịch bản.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng cậu cảm thấy nội dung đoạn này, cảm giác dường như rất quen thuộc.

Mà khi quay cảnh này, Tần Thu hiếm khi dễ dàng tiến nhập vào trạng thái, đem Hạ Thiên tuyệt vọng khi bị bắt cóc, cùng cảm động và tự trách sau khi nhìn thấy Nghiêm Đông, diễn vô cùng xuất sắc, tình chân ý thật.

Giai đoạn cao trào trọng yếu của bộ phim thuận lợi kết thúc.

Cuối cùng là bắt đầu cảnh đánh dấu hoàn toàn kia.

Bởi vì liên quan đến vấn đề riêng tư của nội dung quay, cho nên giải tán những nhân viên không liên quan, chỉ để lại hai diễn viên chính là Nam Viên và Tần Thu, cùng với nhân viên công tác thiết yếu cho việc quay.

Nhưng mặc dù là vậy, cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề.

Nhưng vấn đề này không phải do Tần Thu, mà là do cái người chưa từng mắc sai lầm nào, Nam Viên.

Lúc Tần Thu ôm Nam Viên, cơ thể Nam Viên lại cứng ngắc, chậm chạp không làm ra động tác tiếp theo, cuối cùng Từ Khiếu không thể không hô "Cắt"

"Nam Viên! Cậu phát ngốc gì đấy?" Từ Khiếu bất mãn chất vấn.

Nam Viên bình tĩnh, không trả lời.

Đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu hắn không muốn tiếp kịch bản này.

Lần đánh dấu hoàn toàn này, không giống với đánh dấu tạm thời ở lần trước, cho dù *kéo đèn*, cũng phải có một vài thứ, ví dụ như cởϊ qυầи áo và vân vân.

*Chỗ này mình cũng không biết dịch sao nữa nên để nguyên như QT. Bạn nào biết thì giúp mình với nha: 拉灯

Tưởng tượng đem quần áo của Tần Thu cởi ra, để em ấy bại lộ thân mình dưới cameras, Nam Viên hoàn toàn không thể đồng ý.

Du͙© vọиɠ chiếm giữ của Alpha phút chốc phát huy đến cực hạn.

Thân thể Omega hắn yêu sao có thể để người khác thấy? Ngay cả khi được che kín, hắn cũng không nguyện ý.

"Cảnh này, tôi diễn không được, *kéo đèn* đi." Nam Viên hít sâu một hơi, nói với Từ Khiếu.

Từ Khiếu nhíu mày: "Cái sau nhất định sẽ *kéo đèn*, nhưng cái trước nếu các cậu không diễn, người xem sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này."

Dường như cũng biết Nam Viên từ trước đến nay chưa từng quay loại nội dung này, Từ Khiếu an ủi nói: "Chỉ là thoát quần áo, hơn nữa chỉ cởi nửa người trên, các cậu hơi thân mật một chút, lăn lộn trên mặt đất hai lần là được."

"Tôi không quay được, vẫn là *kéo đèn* toàn bộ đi." Nam Viên kiên trì nói.

Nam Viên kiên trì, khiến cho Từ Khiếu có chút bất đắc dĩ.

Tuy rằng hắn là đạo diễn, ở đoàn phim nói một là một, nhưng diễn viên không muốn quay, hắn cũng không có khả năng bắt cởi, lấy địa vị của Nam Viên, nhất thời đúng là không có cách nào khác ép buộc Nam Viên cởϊ qυầи áo.

Từ Khiếu thở dài: "Tạm thời nghỉ ngơi mười phút."

Nam Viên và Tần Thu sang một bên nghỉ ngơi.

Sắc mặt vẫn không tốt như trước.

Tần Thu nhìn hắn một cái, trong lòng có thể lý giải tại sao Nam Viên không muốn chụp loại tình tiết bán thịt này, nhưng giống như Từ Khiếu nói, đây là tình tiết bộ phim cần, tình cảm của hai diễn viên có trải qua khó khăn, có thăng hoa, đánh dấu hoàn toàn chính là một loại phương thức biểu đạt cho điều ấy, mà quay loại tình tiết này trong hoàn cảnh này, đối lập trong hoàn cảnh dẫn đến cảm xúc tương phản, có thể tình tiết này sẽ biến thành một màn kinh điển khiến người ta khó quên.

Tần Thu nghĩ nghĩ, an ủi Nam Viên: "Anh đừng nghĩ nhiều, đều là cần cho quay phim, hơn nữa anh cũng hiểu, không phải đơn thuần chỉ có bán thịt!"

Nam Viên trừng mắt liếc cậu một cái: "Em muốn bị nhiều người xem vậy à?"

Tần Thu nghẹn lời: "Cái gì mà tôi muốn bị nhiều người xem. . . . . . Chỉ là cởi cái áo mà thôi. . . . . . Hơn nữa, trước khi anh tiếp kịch, chưa đọc kịch bản sao? Tình tiết này có viết trong kịch bản rõ ràng, anh nếu không muốn quay, còn nhận làm gì hả?"

"Còn không phải vì. . . . . ." Nam Viên nói được một nửa, đột nhiên im bặt.

Nam Viên thở dài một hơi.

Hắn ngay từ đầu chính là không muốn nhận. Chỉ là nghe nói Tần Thu muốn nhận, hắn đã xem qua kịch bản, chịu không nổi Tần Thu cùng những người khác. . . . . . Cho nên mới không nói hai lời liền đáp ứng.

Nhưng tới thời điểm quay, hắn lại có điểm không vui.

"Tóm lại, không được quay!" Nam Viên mất hứng nói.

Tần Thu có chút không biết nói gì: "Tình tiết quan trọng như vậy, lại ảnh thưởng đến nội dung phim, anh nói bỏ thì có thể bỏ sao?"

Từ Khiếu đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhưng Nam Viên kiên trì làm cho Từ Khiếu thực bất đắc dĩ, nghĩ trước nghĩ sau, vẫn lại lôi kéo Nam Viên thương lượng: "Nếu không, cậu không cần cởϊ qυầи áo, đem quần áo của cậu vò nhàu một chút, cậu cởϊ áσ của Tần Thu, tư thế thân mật một chút, hai người lại ôm nhau trên mặt đất triền miên lăn hai lần, sau đó sẽ *kéo đèn*."

Từ Khiếu hơi lùi về phía sau.

Tần Thu cũng hiểu được phương án này có thể thực hiện, vẫn như cũ có thể xây dựng được bầu không khí ám muội, lại không cần Nam Viên làm gì.

Nam Viên nghe vậy. Mặt tối sầm.

Nhiệt độ quanh người nháy mắt hạ xuống.

Nam Viên nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Tôi cởi, Tần Thu, không cởi."

Nếu người nào đó phải cởϊ qυầи áo, hắn lựa chọn bảo vệ quần áo của Tần Thu.

Từ Khiếu và Tần Thu hơi sửng sốt.

Tần Thu nhìn Nam Viên, muốn nói gì đóm cuối cùng lại chỉ há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói.

Từ Khiếu nháy mắt hiểu được nguyên nhân Nam Viên không được tự nhiên, tức giận gật đầu: "Tiểu tử cậu cũng biết đau lòng người khác đấy, cậu nói sao thì làm vậy đi."

Kịch bản bị sửa đổi: "Hạ Thiên cảm động, gạt đi ngượng ngùng của một Omega, bổ nhào về phía Nghiêm Đông, run rẩy cởi cúc áo quần áo của Nam Viên. . . . . .

Diễn viên, nhân viên công tác vào vị trí của mình, lần quay thứ hai bắt đầu.

Nam Viên đi đến trước mặt Tần Thu, cởi dây thừng trên tay cậu ra, lại kéo miếng băng keo trên miệng cậu xuống.

Ôn nhu nói: "Đừng sợ, là anh, anh đến rồi đây."

Giọng điệu ôn nhu, giống như một mảnh lông chim nhẹ nhàng quét qua tim Tần Thu.

Tần Thu nhìn vẻ mặt lo lắng của Nam Viên, trong đầu không khỏi nhớ đến chuyện vừa rồi, Nam Viên lần đầu tiên không thuận theo Từ đạo, lại chỉ vì không muốn cơ thể cậu bị người khác nhìn.

Tuy rằng Nam Viên không giỏi ăn nói, cơ hồ cũng không nói với cậu những câu tình cảm, ngay cả tỏ tình, đều là bị ép buộc.

Nhưng thay vào đó là những hành động nhỏ tưởng chừng như là vô tình.

Hai mắt không tự chủ được liền ươn ướt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cảnh này không có trong kịch bản. Trong kịch bản, Hạ Thiên không khóc. Nhưng Từ Khiếu lại cảm thấy tự ý thêm cảnh khóc này vào rất sinh động. Vì thế không có kêu dừng, tiếp tục để mặc diễn viên tự do phát huy.

Tần Thu rơi nước mắt, khiến Nam Viên chết lặng.

Theo bản năng kéo người vào l*иg ngực, ôm chặt lấy.

"Anh ở đây." Nam Viên nhẹ giọng nói.

Trong giây phút này, Tần Thu đột nhiên cảm thấy cậu không thể phân rõ đâu là thực đâu là diễn.

Cũng ngay trong giây phút ấy, Tần Thu đột nhiên thông suốt rất nhiều chuyện.

Cậu giống như xuyên qua người Hạ Thiên, lại giống như bị Hạ Thiên chiếm giữ, trong lòng cậu giờ phút này dường như lĩnh hội được cảm xúc của Hạ Thiên một cách cực kỳ chân thật: Có một người nguyện ý vì mình buông bỏ kiên trì từ trước đến nay, chỉ bởi vì yêu cậu đến tận xương tủy.

Nghiêm Đông vì Hạ Thiên, ngay cả tín ngưỡng và chính nghĩa đều có thể không để ý, thân là cảnh sát, lại trộm đi bức tranh quan trọng, chỉ vì muốn đổi về người hắn yêu tha thiết.

Mà Nam Viên, một người từng chán ghét Omega cỡ nào, hiện tại vẫn như cũ chán ghét Omega, nhưng dù là quá khứ hay bây giờ, Nam Viên đối với cậu thật sự tốt, cho tới giờ cũng không thay đổi! Tình cảm của bọn họ, cũng không vì cậu từ Beta biến thành Omega mà thay đổi đi.

Đôi môi ấm áp phủ lên môi Nam Viên, mơ hồ chen lẫn giữa môi và răng một câu: "Cảm ơn anh!"

Còn có một câu khác.

"Em yêu anh!"