Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
"A!"

Một tiếng thét chói tai, cùng với một tiếng "Rắc".

-- Có vẻ là, tiếng xương bị gãy.

Tần Thu nhắm hai mắt lại không đành lòng nhìn thẳng, trong lòng mặc niệm vài giây cho vị dũng sĩ bi ai này.

Trong nháy mắt Chu Vân Vân quấn lên, Nam Viên liền bộc phát ra sức mạnh cùng phản ứng kinh người, bắt lấy tay Chu Vân Vân đang ở trên người mình, dùng sức bẻ một cái, tiếng xương gãy vang lên, đem người cùng tay hất qua một bên.

Chu Vân Vân bị dọa thảm, cũng đau thảm, bụm cánh tay bị gãy, mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Anh làm cái gì?" Chu Vân Vân thét chói tai hỏi.

Nam Viên cười lạnh một tiếng, làm cái gì? Hắn đều nói không có hứng thú với ả ta, thế lại còn tự tìm mất mặt quấn lên người hắn, thực sự nghĩ hắn không đánh nữ nhân à?

Bị cọ một thân tin tức tố Omega khó ngửi, tâm tình Nam Viên rơi xuống điểm băng.

"Anh thế nhưng dám đánh tôi! Tôi muốn đi mách baba mama!" Chu Vân Vân nức nở, vẻ mặt không thể tin, "Anh cho dù có là đại ảnh đế thì sao, anh đánh người, anh dám khi dễ tôi, tôi sẽ đi tìm truyền thông tố cáo anh!"

Nam Viên cười nhạt: "Ồ, tùy ý!"

Nhìn thấy nữ nhân này còn đang muốn nháo, nâng lên muốn cho ả một cái tát.

Một bàn tay lạnh lẽo chợt nắm lấy tay hắn.

Cùng với một mùi hương bạch lan nhàn nhạt xông vào hơi thở hắn.

"Đủ rồi!"

Tần Thu ngăn cản Nam Viên: "Đừng đánh nữa!"

Vì thế Nam Viên dừng lại động tác.

Chu Vân Vân nhìn Tần Thu, không có một chút ý thức được cứu, ngược lại nhớ tới đủ loại cảnh tượng trong quá trình ghi hình.

Ả đứng dậy: "Phi! Đồ cẩu nam nam không biết xấu hổ!"

Nam Viên nhăn mày, muốn giãy khỏi kiềm chế của Tần Thu, cho nữ nhân không biết tốt xấu này một chút giáo huấn.

Chu Vân Vân bị động tác của Nam Viên dọa cho nhảy dựng, run run lui về phía sau mấy bước, lại cảm thấy quá mất mặt, hung hăng để lại một câu "Các người đợi đó cho tôi!" rồi chạy.

Nam Viên hừ lạnh một tiếng.

Tần Thu buông tay hắn ra.

"Tôi đi ra đây hút thuốc, là cô ta không biết xấu hổ bám theo." Nam Viên nhặt lên tàn thuốc đã muốn cháy đến tận gốc, hướng Tần Thu giải thích nói.

"Tôi thấy rồi." Tần Thu gật gật đầu, nhìn về phía chỗ ngoặt, ý bảo bản thân vẫn tránh ở chỗ đó nghe lén, "Nhưng anh không nên xuống tay độc như vậy, tốt xấu gì cô ta cũng là nhân vật công chúng, vạn nhất đi nói linh tinh với truyền thông, tóm lại là rất phiền toái!"

Nam Viên chẳng hề để ý: "Truyền thông không dám nói linh tinh, cô ta cũng không dám, cha mẹ cô ta cũng sẽ không vì hành vi ngu xuẩn của con gái mà đắc tội tôi."

Thấy Nam Viên không giống như đang nói dối, Tần Thu gật gật đầu: "Cô ta dù gì cũng là nữ nhân, lại còn là Omega, anh xuống tay quá ác, cổ tay cô ta không chừng là gãy luôn rồi?"

Nói thì nói như vậy, nhưng trên mặt Tần Thu nửa điểm trách móc Nam Viên cũng không có, cậu cũng không phải loại người thánh mẫu gì, không có lý do đồng tình đối với người bản thân không thích, Chu Vân Vân ban đầu gặp cũng không che giấu khinh thường với cậu, mà ả dây dưa với Nam Viên càng làm cho tâm tình của Tần Thu kém cỏi.

Lúc nãy cậu tránh ở chỗ ngoặt kia, rõ ràng có thể đi ra sớm một chút, có thể ngăn cản mọi việc phát sinh trước đó, nhưng cậu đã không làm thế.

Cho đến khi Nam Viên xuống tay quá ác, Tần Thu mới xuất hiện cản Nam Viên lại, miễn cho sự tình càng nghiêm trọng hơn, nhưng trước đó, tạm thời xem như cho tiểu nha đầu này một chút giáo huấn.

Nam Viên nhìn thấy Tần Thu, khiêu mi: "Bá thảo G đại, số Omega đánh qua có thể xếp một vòng quanh trường học."

"Phốc!" Tần Thu bị chọc cười.

Những lời này đã qua lâu như thế, không ngờ Nam Viên còn nhớ rõ như thế.

Trước kia, Nam Viên ở G đại bốn năm, là giáo thảo(1) cũng kiêm luôn giáo bá(2), sau đó có người còn đặt luôn cho biệt danh "Bá thảo".

Nam Viên có ngoại hình đẹp, khí chất ngời ngời, lại còn là Alpha, từ khi nhập học, cái danh giáo thảo tự nhiên mà rơi xuống người hắn. Về phần giáo bá. . . . . . Nguyên nhân chủ yếu bởi vì số Omega vì làm phiền hắn mà bị hắn đánh đúng là không đếm hết, Nam Viên cho đến bây giờ đều là dùng phương pháp tàn độc nhất, không mang theo nửa điểm thương hoa tiếc ngọc nào cả.

Lâu ngày, còn có người đồn đãi: Bá thảo G đại, số Omega đánh qua có thể xếp một vòng quanh trường học!

"Cậu ăn chưa?" Nam Viên hỏi.

"Rồi, no lắm luôn."

"Chúng ta đi thôi, tôi đi nói với Niếp đạo một tiếng."

"Thôi, vẫn là để tôi đi." Tần Thu bất đắc dĩ, "Anh hiện tại quay về phòng , tôi sợ bị Chu Vân Vân ăn sống nuốt tươi mất."

Nam Viên khiêu mi: "Cô ta không có ý gì với cậu đấy chứ?"

Tần Thu trừng mắt liếc hắn một cái, kêu hắn đi đến bãi đỗ xe trước, còn mình thì quay về phòng đi theo Niếp đạo chào hỏi những người khác, nguyên bản nghĩ rằng tránh không được bị Chu Vân Vân nói vài câu, bất quá khi cậu trở lại phòng mới phát hiện Chu Vân Vân không có trở về.

Chào hỏi xong, Tần Thu đi thang máy xuống dưới lầu, lên xe của Nam Viên trước cửa.

Trên xe, Tần Thu cau mày, hướng một bên xê dịch mông.

Nam Viên thấy thế có chút khó chịu: "Cậu làm gì?"

Tần Thu nhìn hắn bằng nửa con mắt: "Tôi không thích mùi của dâu tây, rất ngấy."

Sắc mặt Nam Viên tối sầm.

Tin tức tố của Chu Vân Vân chính là dâu tây, lúc nãy Chu Vân Vân đem tin tố tức cọ trên người hắn.

"Thuốc ngăn mùi của cậu đâu? Cho tôi mượn dùng chút!"

"Không cho!" Tần Thu cự tuyệt nói, "Thuốc ngăn mùi của tôi vô dụng với Alpha."

"Tôi xịt một chút, đem tin tức tố của Chu Vân Vân áp xuống." Nam Viên vừa nói, không đợi Tần Thu trả lời, liền dừng xe ở ven đường, sau đó nâng tay hướng đến balo của Tần Thu.

Tần Thu không đoán được hắn sẽ ngang ngược như vậy, trong lúc nhất thời không chú ý, balo bị đoạt đi mất rồi.

"Anh muốn làm gì hả? Đừng lộn xộn!" Tần Thu nhào qua, "Đưa balo đây cho tôi! Tôi tìm cho anh!"

Nam Viên ngang ngược tiếp tục né tránh, không có ý tứ muốn trả lại cho cậu.

Một phen đè lại bàn tay lộn xộn của Tần Thu, đem người cố định trong l*иg ngực.

Mặt Tần Thu đỏ bừng, bị ép ở trong l*иg ngực của Nam Viên, bị tin tức tố của Alpha bao vây toàn thân, khuyết điểm duy nhất chính là trong cỗ tin tức tố này còn xen lẫn mùi ngấy của dâu tây.

Nam Viên một bên mở balo, một bên mượn cơ hội ăn đậu hủ của Tần Thu.

Lục lọi nửa ngày, Nam Viên cuối cùng cũng tìm ra thuốc ngăn mùi thoạt nhìn giống bình nước hoa kia, xịt lên người mình.

Hương bạch lan nháy mắt tràn ngập cả thùng xe.

Không thể không nói, thuốc ngăn mùi của Tần Thu chất lượng khá cao, sau khi xịt lên người, mùi hương tin tức tố của Chu Vân Vân nháy mắt đã bị che lấp, một chút mùi cũng không sót lại.

"Ừ, không ngửi thấy nữa." Nam Viên ngửi ngửi trên cánh tay của mình, xác nhận không còn mùi nữa.

Thừa dịp Nam Viên ngẩn người, Tần Thu lập tức đoạt thuốc ngăn mùi cùng balo về tay mình.

Tần Thu đem thuốc ngăn mùi nhét vào balo, vẻ mặt khó chịu nói: "Anh đây là bịt tai trộm chuông(3)! Chỉ là không ngửi thấy mà thôi, cũng không phải là không có!"

Nam Viên nhíu mày: "Trước chịu khó một chút đi! Chờ tôi về lại tắm rửa sau!"

Tần Thu bĩu môi, không nói chuyện.

Nam Viên nhìn cậu một cái: "Thuốc ngăn mùi này của cậu dùng rất tốt! Xịt lên vài cái, mùi hương đã biến mất."

Hơn nữa mùi hương này gần giống với tin tức tố của Tần Thu, xịt lên người, khiến hắn có một loại ảo giác bị tin tức tố của Tần Thu vây lấy.

"Hàng đặt làm riêng, đương nhiên là tốt! Nhưng thứ này đối với Alpha các anh vô dụng thôi!" Tần Thu bất mãn than thở.

Quả thật là vô ích với tin tức tố của Alpha, sau khi mùi dâu tây bị đè xuống, chỉ để lại hương trà nhàn nhạt bao lấy hương bạch lan thơm mát.

Cả thùng xe tràn ngập hương trà lài bạch lan nồng đậm.

Thật giống như là bọn họ ở trong xe làm chuyện gì mà người ta không thể biết. . . . . .

Tần Thu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, gương mặt đỏ bừng phản chiếu qua cửa kính xe.

"Đi thôi, trở về nào!" Tần Thu hạ cửa kính xe xuống muốn dùng gió đêm lạnh lẽo xua tan đi nhiệt độ trên gương mặt nóng bừng.

Nam Viên gật đầu, giẫm chân ga.

Nghênh ngang mà đi.

--

Ngày hôm sau.

Trong phòng thi.

Niếp đạo đứng trên bục giảng, sắm vai thầy giám thị.

Bài thi được phát xuống, mỗi người một tờ, tổng cộng có mười đề.

【 Bộ phim đầu tiên của ảnh đế Nam Viên, vai diễn đó bao nhiêu tuổi? 】

Tần Thu: "?"

Câu hỏi này, không giống đáp án mà?!

Cậu nhớ rõ câu hỏi bọn họ nhận được hẳn là 【 Bộ phim đầu tiên của ảnh đế Nam Viên, phát sóng khi nào?】

Tần Thu nhìn xuống dưới, tiếp theo là câu hỏi 【 Phim truyền hình 《 Phía sau tình yêu 》do Tần Thu đóng chính được phát sóng khi nào?】

Tần Thu: "?"

Câu hỏi này cậu đặc biệt nhớ rõ ràng là 【 Vai diễn của Tần Thu trong phim truyền hình《 Phía sau tình yêu 》có tên là gì?】

Tần Thu khẽ cau mày, phát giác được sự tình không đơn giản như tưởng tượng.

Lại tiếp tục xem xuống, quả nhiên, tất cả câu hỏi mà bọn họ giành được từ tổ chương trình đều không giống!

Tuy rằng vẫn là về vị khách mời đó, tuy rằng câu hỏi vẫn liên quan đến vị khách mời kia, nhưng rõ ràng câu hỏi đã hoàn toàn thay đổi nội dung.

Tần Thu cẩn thận suy nghĩ một chút.

Nhận ra, cậu không trả lời được a!

Cậu nghĩ rằng nếu hoàn thành tất cả nhiệm vụ, giành được toàn bộ câu hỏi của cuộc thi thì tuyệt đối không có sơ hở, cho nên chăm chỉ tìm tòi đáp áp của tất cả câu hỏi, chứ không có cẩn thận đi nghiên cứu tác phẩm gì đó của khách mời a.

Kết quả là, hiện tại, tai họa ngập đầu.

Tần Thu thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bốn phía. Tất cả mọi người đều đang chăm chỉ viết, bao gồm cả Nam Viên.

Ồ, hiểu rồi!

Phải cool!

Nửa giờ sau, thu bài.

Tần Thu mặt đen như đít nồi giao bài thi trống hơn phân nửa.

"Câu hỏi thế nhưng lại sửa lại toàn bộ! Tổ chương trình quá tâm cơ!" Nhóm khách mời nghị luận.

Tần Thu tiến đến bên cạnh Nam Viên, hỏi: "Anh viết được hết?"

"Ừ." Nam Viên bình tĩnh gật đầu.

Tần Thu dùng ánh mắt bội phục nhìn Nam Viên.

Chỉ có mười câu hỏi, đáp án còn đều là cố định, sửa bài thập phần dễ dàng. Nửa giờ sau, hoàn thành công đoạn chấm điểm, điểm được liệt kê theo top.

Niếp đạo hắng giọng, bắt đầu công bố điểm: "Tần Thu, trả lời đúng 4 câu, 40 điểm! Khách mời A, trả lời đúng 6 câu, 60 điểm! Khách mời. . . . . ."

Tần Thu xấu hổ cúi đầu. Ngoại trừ câu hỏi về cậu và Nam Viên, hai câu hỏi đúng còn lại cậu chỉ trả lời bừa.

Khách mời khác bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ trước tiên để đạt được câu hỏi của cuộc thi, trước đó đã học tập rất nhiều cho nên tỉ lệ chính xác cao hơn Tần Thu rất nhiều.

Cuối cùng bảng xếp hạng cũng được công bố, Tần Thu ánh mắt xin lỗi nhìn về Nam Viên.

" ". . . . . . Nam Viên, trả lời đúng 2 câu, 20 điểm!"

Tần Thu: "?"

Tần Thu nhìn về phía Nam Viên với ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu, hắn không phải nói đều trả lời tất cả sao?

Nam Viên quay đầu lại nhìn cậu: "Xem ra là đoán sai toàn bộ rồi."

(1) giáo thảo: chỉ nam sinh vừa đẹp trai lại học giỏi của trường.

(2) giáo bá: bạo chúa học đường, đại ca ở trường học hay gọi là anh đại í.

(3) bịt tai trộm chuông: lừa mình dối người.
« Chương TrướcChương Tiếp »