Buổi chiều vốn là diễn bổ sung cho phân diễn của Tần Thu của chiều hôm qua.
Tin tức Dung Tín ở Nguyên quốc gặp chuyện, không rõ tung tích truyền về Hạ quốc. Hạ Nhạc An sau khi biết được thì cực kì bi thương, hạ lệnh thân phúc đi Nguyên quốc tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy xác!
Tuy rằng không có phân diễn của Nam Viên, nhưng Nam Viên lại ở ngay bên cạnh xem diễn, ngồi ở chỗ Tần Thu đã ngồi vào buổi sáng.
Trong không khí tựa hồ còn có hương bạch lan nhàn nhạt chưa tán đi.
Thật thơm!
Sau một tiếng "Action" của đạo diễn, Tần Thu bắt đầu phân diễn của mình.
Nhưng ánh mắt người nào đó cách đó không xa quá mức nóng rực, Tần Thu không có biện pháp không để ý, thân thể không tự chủ cứng ngắc.
Dĩ nhiên là bị Vương đạo NG vài lần.
"Tần Thu, cậu có thể tập trung một chút hay không? Tôi biết hôm qua cậu bị cảm nắng, là tự cậu nói thân thể của mình đã không thành vấn đề. Nếu không thoải mái cứ việc nói thẳng, chúng ta có thể từ từ quay!" Vương đạo cau mày khiển trách.
Tần Thu xấu hổ gật đầu.
"Thôi, cậu tới bên cạnh nghỉ một lát đi, thuận tiện tìm lại cảm giác. Diễn viên quần chúng đâu, lại đây, trước đem cảnh này quay trước..."
Tần Thu thuận thế đi sang một bên, ngồi xuống nghỉ ngơi. Thân thể cậu quả thật đã tốt lắm rồi, không thể tập trung là do ai đó kia kìa! Không có phân diễn thì trở về khách sạn ngủ đi cho khỏe, ngồi đó nhìn cậu làm chi?!
Trình Hạo đưa qua một ly nước, an ủi nói: "Cậu đừng sốt ruột, ổn định tâm trạng. Phát huy trạng thái diễn bình thường của cậu là ổn rồi."
"Ừ." Tần Thu uống một ngụm nước, theo bản năng nhìn về phía Nam Viên.
Nam Viên vừa lúc đang nhìn cậu, tầm mắt hai người ở trên không trung giao nhau.
Tần Thu theo bản năng né tránh.
Trình Hạo chắn ở giữa cậu và Nam Viên: ?????
Ánh mắt Nam Viên tối sầm lại, trực tiếp đứng dậy đi tới chỗ của Tần Thu. Tạ Tấn Trạch thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Tần Thu không nghĩ tới Nam Viên sẽ dám làm vậy, trong lúc nhất thời quên phản ứng, thẳng đến khi Nam Viên đến trước mặt. Tần Thu cứng ngắc, bàn tay còn ở bên người Trình Hạo. Trình Hạo vẻ mặt lơ ngơ. Nam Viên nhìn chằm chằm bàn tay Tần Thu đặt trên người Trình Hạo, trầm mặt không nói. Mà Tạ Tấn Trạch đứng bên cạnh cũng sững sờ.
Không khí đột nhiên im bặt khiến tất cả mọi người có vẻ xấu hổ.
Tạ Tấn Trạch nhịn không được lên tiếng phá vỡ trầm mặt: "À, buổi trưa, canh kia, cảm tạ."
"Canh gì.....? Tần Thu khó hiểu.
Trình Hạo mắt thấy sự tình không đúng, vội vàng đánh gãy lời nói của Tần Thu, tiếp lời cười nói: "Không cần khách khí!"
Tần Thu hoài nghi nhìn người đại diện nhà mình. Hai người này có bí mật gì đây? Buổi trưa? Buổi trưa phát sinh chuyện gì? Trình Hạo khi nào cùng Tạ Tấn Trạch thông đồng ở sau lưng cậu?
Buổi trưa Nam Viên nhận được canh của Tần Thu tặng, còn tưởng rằng Tần Thu muốn nói gì với hắn. Kết quả khi hắn tới đây, Tần Thu ngay cả liếc mắt cũng không nhìn hắn, lại nhìn chằm chằm Trình Hạo. Có ý gì hả? Trình Hạo không phải Beta sao? Tính hướng của Tần Thu thay đổi à?
Nam Viên kéo kéo áo, để lộ ra một mảng ngực, mơ hồ có thể thấy da thịt trắng nõn cùng cơ thể cường tráng. Tần Thu nhìn lén mắt đều trợn tròn.
"Có chút nóng." Nam Viên giải thích một câu.
Hắn quả thực là thấy nóng, trong lòng một cỗ hỏa vô danh, đem tâm phiền ý loạn của hắn cháy sạch.
Nóng? Tần Thu hồ nghi nhìn nhìn bầu trời, không có mặt trời, cờ trang trí treo trên mái hiên bị gió thổi mà bay cao cao.
So với cái nóng như thiêu của ngày hôm qua làm cậu bị cảm nắng, thời tiết hôm nay phải nói là mát mẻ.
A? Có mùi gì đó?
Tần Thu theo bản năng hít hít mũi, một cỗ hương trà nồng đậm đột nhiên truyền đến mũi, trói buộc thân thể cậu.
Tin tức tố! Tin tức tố của Alpha!
Hai mắt theo bản năng nhìn về phía Nam Viên, lửa nóng trong mắt Nam Viên không thèm che giấu du͙© vọиɠ.
Trong nháy mắt chân Tần Thu liền nhuyễn, bị ánh mắt chăm chú như vậy nhìn vào, Tần Thu ngay cả sợ hãi đều không kịp nghĩ, tin tức tố thuộc về Omega vốn đã được tiêm thuốc ức chế, lại vô tình để lộ ra ngoài một tia.
Ánh mắt Nam Viên đột nhiên sáng lên.
Hắn ngửi thấy một cỗ hương vị quen thuộc lại đặc biệt dễ ngửi, là hương bạch lan hắn thích nhất.
Theo bản năng đưa tay về phía Tần Thu.
Tần Thu muốn trốn, nhưng mà đôi chân không nghe sai bảo.
"Ba!" Bàn tay nhô ra của Nam Viên bị người cản lại, là Tạ Tấn Trạch. Chỉ thấy Tạ Tấn Trạch đột nhiên ôm lấy thắt lưng Nam Viên, đem người kéo mạnh lại, ngã trên mặt đất.
Đột nhiên xảy ra biến cố dọa mọi người nhảy dựng, ngay cả đám Vương đạo đang quay cũng dừng lại, nhìn lại đây.
Tạ Tấn Trạch phải dùng hết toàn lực mới ngăn chặn được Nam Viên đang muốn giãy giụa, sắc mặt trầm thấp khó coi, thanh âm run rẩy có chút khàn khàn: "Kì mẫn cảm!"
Kì mẫn cảm.
Nghe thấy ba chữ này sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Kì mẫn cảm của Alpha cũng giống như kì động dục của Omega. Omega trong kì động dục sẽ mất đi chống cự, hoàn toàn thần phục dưới tin tức tố của Alpha. Mà Alpha trong kì mẫn cảm, cũng sẽ trở nên nguy hiểm, nóng nảy, thậm chí là mất đi lý trí. Alpha trong kì mẫn cảm, du͙© vọиɠ khống chế và du͙© vọиɠ chiếm giữ sẽ đạt tới đỉnh điểm, dễ bị ảnh hưởng bởi Omega.
Khác với kì động dục của Omega ổn định một tháng một lần, kì mẫn cảm của Alpha không cố định, một năm đại khái sẽ xuất hiện một hoặc hai lần.
Kì mẫn cảm của Nam Viên lúc này đây đến cũng rất đột ngột.
"Tần Thu, cậu đi trước đi!" Tạ Tấn Trạch kêu lên.
Alpha tiến vào kì mẫn cảm căn bản không có cách nào khống chế được bản năng của mình. Tần Thu tuy rằng là Beta, nhưng Tần Thu và Nam Viên đã có vài năm tình cảm, hiện giờ còn chưa buông được người ta. Tần Thu lúc này đứng ở trước mặt Nam Viên, không nghi ngờ là chất xúc tác mãnh liệt nhất, sẽ chỉ làm Nam Viên càng thêm điên cuồng.
Kì thật căn bản không cần Tạ Tấn Trạch nhắc nhỏ, Tần Thu cũng biết tình huống của chính mình.
Tin tức tố có tác dụng qua lại, Nam Viên hiện tại tiến vào kì mẫn cảm. Tin tức tố nồng đậm đang bao trùm lấy cậu, hương trà nồng đậm trong tin tức tố thủy chung để lộ ra chỉ một thông tin, đó là giờ phút này Nam Viên muốn hung hăng chiếm giữ cậu.
Tần Thu gần như bị tin tức tố này buộc phải tiến vào kì động dục.
Cậu phải lập tức rời đi.
Túm lấy Trình Hạo còn đang ngây người, Tần Thu nhanh bước lui về phía sau, lui đến ngoài cửa phòng nghỉ, đi vào, đóng cửa, khóa cửa.
Con mồi đột nhiên biến mất, đồng thời còn lôi lôi kéo kéo người khác, phẫn nộ của Nam Viên đạt tới đỉnh điểm, một phen thoát khỏi sự kiềm chế của Tạ Tấn Trạch, muốn đuổi theo.
Cuối cùng bảo an của đoàn phim cũng tới, một đám người hướng tới sau gáy Nam Viên đánh lên, sau khi tổn thất vài người, rốt cuộc Nam Viên cũng bị chế phục.
Ngay tức khắc đưa người đến bệnh viện, tiến hành cánh ly.
Alpha trong kì mẫn cảm, nếu không có Omega bầu bạn cố định, bình thường đều lựa chọn đem chính mình cách ly, để tránh phát sinh ngoài ý muốn.
"Chết tiệt, sao lại đột nhiên tiến vào kì mẫn cảm!" Tạ Tấn Trạch lắc lắc cổ tay bị Nam Viên niết đến hồng, trong lòng thầm mắng, "Một chút dấu hiệu cũng không có."
Tần Thu tránh ở trong phòng nghỉ, thẳng đến khi mọi chuyện bên ngoài hết thảy đã ổn, mới lặng lẽ mở cửa.
Cậu giờ phút này sắc mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, thân thể có chút nóng lên, tin tức tố dưới sự ảnh hưởng của Nam Viên trở nên hỗn loạn.
Người sáng suốt lúc này liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra rằng Tần Thu không thích hợp.
Đáng tiếc, Trình Hạo lúc này so với Tần Thu còn hoảng hốt hơn, căn bản không chú ý tới khác thường của cậu.
"Giúp tôi xin nghỉ nha, tôi. . . . . .có thể là chưa khỏi bị cảm nắng hoàn toàn, không thoải mái lắm, đi về trước!" Phải chạy nhanh về bổ sung thêm một ống thuốc ức chế mới được.
"Ừ. . . . . .Được thôi. . . . . ." Trình hạo không yên lòng đáp.
Ảnh đế sao lại đột nhiên tiến vào kì mẫn cảm? Sẽ không phải. . . . . .sẽ không phải tại vì canh bồ câu y tặng kia có vấn đề gì chứ? Nếu thế. . . . .Nếu thế cũng bổ quá rồi đi?!