Chương 6

- Woa, căn biệt thự này vừa to vừa đẹp. Thiên Tuyết cậu sướиɠ thật đấy._ Vân Nhi nắm lấy tay cô hết lời cảm thán.

- Cậu ngồi đi.

- Ừm_Vừa ngồi xuống cô đã đảo mắt quanh phòng khách với con mắt thèm thuồng, đầy sự ngưỡng mộ._ Cậu rủ mình qua đây có việc gì không?

- Chuyện là... cậu có thể giúp tôi... _ Cô khẽ thì thầm vào tai Vân Nhi

- Ừm, ừm tôi sẽ giúp cậu Thiên Tuyết. Nhất định chúng ta sẽ thành công

"Yeah" Cả hai cười tươi rồi đập tay nhau hớn hở vào bếp làm gì đó. Trong bếp mọi người giúp việc đều đi ra ngoài, giờ đây căn bếp tràn ngập tiếng cười của hai thiếu nữ trẻ. Họ muốn làm gì nhỉ?

- -------- Phân cách ---------

6h tối.

- Í sao lại quên mất quà cơ chứ.

- Cái gì? Thiên Tuyết cậu mau đi mua đi ở đây mình lo.

- Ừm

Tháo cái tạp dề ra, cô nhanh chân chạy ra ngoài mua đồ mà không biết trên mặt bột còn dính đầy. Cô đến một cửa hàng thời trang đi vào bên trong, mọi người nhìn cô miệng tủm tỉm cười, cô ngạc nhiên nhưng không hỏi gì, đi thẳng vào shop chọn đồ. Cô chọn 1 áo thun nam phong cách rồi ra quầy tính tiền, cô thu ngân miệng còn cười tủm tỉm rồi nói:

- Của cô 450k

- Đây.

Cô nhanh chóng thanh toán rồi hớn hở chạy về nhà. Vì đi bộ nên rất nhiều người nhìn thấy bộ mặt dính đầy bột kia của cô cười tủm tỉm. Cô nhíu mày thắc mắc rồi nhanh chóng chạy thật nhanh về nhà. Về đến nhà đã thấy chiếc Lamborghini của anh ở trong garage thì liền bất ngờ:

- Chết, sao hôm nay anh ấy về sớm thế.

Cô chạy nhanh vào nhà nhưng thật may, anh chỉ mới bước và nhà trước cô vài giây nên chưa phát hiện bí mật của cô. Anh an vị ngồi trên ghế thì cô chạy vào thở hộc hộc cúi mặt xuống thở không ra hơi:

- Em đi đâu về? _ Cất giọng lạnh lùng anh hỏi.

- Em...em_Cô bắt đầu ngẩng mặt lên.

- Ha ha ha. Em làm sao thế? Mặt em kìa ha ha ha_ Có lẽ đây là lần đầu anh cười như vậy trong đời. Nghe tiếng Vân Nhi liền chạy ra nhìn thấy mặt cô cũng không khỏi bật cười:

- Hí hí hí. Thiên Tuyết. Hí hí hí. Cậu đi soi gương đi kìa. Hí hí ha ha ha.

Cô lại càng thấy kì lại hơn, đi vào phòng soi gương:

- Aaaaaaaaaaaa.

Ở dưới nhà anh và Vân Nhi vẫn đang ngồi cười liên tục, cười lăn cười bò. Còn cô tức giận đi xuống lầu:

- Hai người...hai người. Huhuhu

Đang nói cô gục mặt xuống khóc khiến Tử Mạnh và Vân Nhi bất ngờ nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu rồi lại gần cô khẽ an ủi. Cô vẫn khóc đến lúc anh lại gần vỗ về vai cô, cô bất ngờ ôm chầm lấy anh:

- HAPPY BIRTHDAY anh Tử Mạnh.

Anh bất ngờ gỡ tay cô ra vẻ mặt thắc mắc:

- Sao em biết?

- Sáng nay em nghe mấy cô giúp việc nói nên biết í mà. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Bóng đèn chợt tắt đi, từ trong bếp một ánh sáng nến mờ nhạt đi ra. Vân Nhi không biết lẻn vào trong bếp từ lúc nào bưng ra cái bánh kem:

- Happy birthday to you. Happy birthday to you happy birthday happy birthday. Happy birthday to you. Sinh nhật vui vẻ. Woa

Cả hai cô gái nhỏ hát lên bài ca chúc mừng sinh nhật cùng những nhịp vỗ tay của cả hai và những người giúp việc. Cô nhắc khéo khiến anh bừng tỉnh trong hạnh phúc:

- Anh mau ước rồi thổi nến đi.

- Ừm.

"Phù" ngọn nến tắt đi, căn phòng khách tràn ngập tiếng vỗ tay, bóng đèn lại sáng lên. Đây là lần đầu tiên trong đời anh được đón sinh nhật của mình. Anh hạnh phúc vô cùng, nở một nụ cười hiền hậu, tỏa nắng khiến cho cô và cả Vân Nhi cùng những người giúp việc phải mê mẩn ngắm nhìn không rời. Người đâu mà đẹp trai dễ sợ:

- Được rồi, đến phần tặng quà.

- Hửm? Quà?

- Tén ten. Đây là quà của anh.

Cô đưa cho anh một chiếc túi, chiếc túi đó chứa chiếc áo thun mà cô đã mua.

- Anh mặc cho em coi đi. Nha

Cô cười cười nghiêng mặt nhìn anh, tỏ vẻ nũng nịu. Anh xoa đầu cô lắc lắc đầu:

- Được.

Anh lên phòng thay áo trong sự mong chờ của mọi người. Cô đã chọn rất lâu mới chọn được chiếc áo này để tặng cho anh. Anh bước xuống lầu trước những con mắt lóe sáng của mọi người. Ai ai cũng mắt chữ O miệng chữ A, trầm trồ khen ngợi. Anh với chiếc áo thun trắng kết hợp quần jeans bó trông thật trẻ trung và năng động.

- Cậu chủ đẹp trai quá_Những cô giúp việc cảm thán.

- Thiên Tuyết anh trai cậu hảo soái quá đi à_Vân Nhi tựa đầu vào vai cô nói.

Thấy cô không có phản ứng gì Vân Nhi khua tay trước mắt cô khiến cô bừng tỉnh. Thiên Tuyết chạy đến bên anh khẽ cảm thán:

- Anh à, em yêu anh mất, anh đẹp trai quá đi.

- Thật sao?

- Ừm

- Hì hì_Anh nở nụ cười nham hiểm nhìn cô. Bỗng chiếc tay từ sau lưng anh đang giấu gì đó xuất hiện quẹt vào mặt cô. Là kem của bánh gato. Không ngờ anh lạnh lùng, lãnh khốc, đôi khi đáng sợ như vậy nhưng không ngờ lại rất trẻ con. Anh lén lấy kem lúc nào mà sao cô không hay biết.

- Anh! Em cho anh biết tay.

Cô chạy đến Vân Nhi lấy tay quẹt một ít bánh kem chạy đuổi theo anh. Chỉ khổ cô chân anh dài còn cô...ngắn củn chạy mãi mệt đứt hơi mà không đuổi theo được. Không chỉ thế Vân Nhi theo phe anh lúc nào lại quệt cô thêm vào mặt. Cô tức không nói được cầm cả chiếc bánh dí theo 2 người hòng trả thù.

Bữa tiệc kết thúc, cô là người hứng chịu tất cả với khuôn mặt dính đầy bánh kem. Chả là chạy nhanh quá vấp té, thế là, trời, cái bánh úp nguyên vào mặt cô. Cứ thế buổi tối hôm đó trôi qua. Vân Nhi về nhà, cô và anh về phòng ngủ.