- Ba! Con xin ba đừng bán con vào bar mà hic... hic... hic... - Cô vừa khóc lóc vừa quỳ xuống cầu xin.
Cố Thiên Tuyết cô là con gái của Cố Thừa Tử, chủ của một công ty thời trang nhỏ. Khi cô sinh ra vì khó sinh nên mẹ cô đã qua đời, từ đó cô luôn bị ba mình ghét bỏ, đối xử thậm tệ. Tuy nhiên cô chưa hề hận ba mình luôn ngoan hiền nghe lời ba, học tập thật giỏi vì biết là vì cô nên mẹ mới qua đời. Cô hiểu sự đối xử của ba với mình là vì quá yêu mẹ thôi nên cô không hận ông mà rất thương ông. Nhưng cô đâu có ngờ ba cô ghét cô tới mức bán cô vào bar để kiếm tiền trả nợ khi công ty bị phá sản. Lúc này cô mới thấy hận ba mình như vậy.
- Không nói nhiều. Không bán mày tao lấy đâu ra tiền trả cho chúng nó, chúng nó gϊếŧ tao thì sao?
- Ba, đừng mà hic...hic.
Mặc cho cô van nài, cầu xin, ông ta lôi cô vào bar giao cho bọn họ rồi lấy tiền bỏ đi. Cô sợ hãi khi nhìn bọn họ, quỳ xuống cầu xin bọn họ tha thiết:
- Các anh làm ơn thả tôi đi. Tha cho tôi một mạng đi mà. Hic...hic...hic
- Tha cho cô. Hứ tha cho cô ai tha cho chúng tôi. Tôi mất bao nhiêu tiền vậy mà lại tha cho cô. Tha cho cô chúng tôi lấy gì mà ăn.
Nói rồi bọn chúng lôi cô vào 1 căn phòng rồi nhốt cô ở đấy.
Cô sợ hãi ngồi ở góc tường ôm chân cúi gằm mặt xuống khóc nức nở.
Sáng hôm sau, 1 tên trong bọn chúng mở cửa bước vào rồi nói:
- Tối nay có 1 vị khách quan trọng. Cô liệu hồn mà đón tiếp chu đáo.
- Tôi... tôi không muốn.
- Cô không muốn là được à. Hả? Hả? Hả?
Mỗi lần tiếng hả vang lên là một cái roi quật vào người cô. Cô sợ hãi vang lên tiếng kêu thảm thương:" Á á...á... Á"
Đánh một hồi hắn ta dừng lại đến nâng cằm cô lên, bóp chặt nói:
- Nếu có sai sót nào thì đừng hòng sống sót. Cô cứ liệu mà làm
Cô ngồi im vang lên từng tiếng nấc nghẹn ngào, cô lại khóc. Cô rất yếu đuối ngoài khóc cô cũng không biết làm gì nữa. Cô cứ khóc khóc mãi đến khi trời tối. Cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông to cao bước vào bên trong. Cô sợ hãi khi nhìn thấy bóng dáng to lớn đó, cô thụt lùi lại đến sát tường miệng cô không ngừng van xin:
- Làm ơn tha cho tôi. Đừng đến gần tôi. Hic hic hic. Hãy tha cho tôi đi. Tôi cầu xin anh, tha cho tôi đi.
- Được rồi tôi sẽ không đến gần em. Bình tĩnh lại đi, đừng khóc nữa.
- Thật chứ? Anh không lừ tôi chứ? Tôi thật sự...thật sự cảm ơn anh, tôi... tôi thề sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho anh.
Người vừa bước vào là Hàn Tử Mạnh, chủ tịch tập đoàn Hàn thị lớn mạnh nhất nước. Anh vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô bị che đi bởi những cọng tóc lưa thưa rơi xuống, nghe cô van xin mà anh cảm thấy thật đáng thương. Đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái đáng thương như vậy, anh đã chấp nhận lời van xin của cô 1 cách dễ dàng nhất từ trước đến nay, là lần đầu tiên anh chấp nhận lời cầu xin từ 1 người phụ nữ. Anh cũng cảm thấy rất kì lạ vì điều đó. Anh cũng cảm thấy cô rất khác những cô gái khác, bọn họ luôn muốn tới gần anh vì tiền tài của anh còn cô thì lại khác.
Khi nhận được lời đồng ý của anh cô đã rất vui mừng nở nụ cười tươi ra rồi bất ngờ ngất lịm đi. Anh thấy vậy chạy lại đỡ lấy cô rồi...