Nắng sớm dịu dàng ở khu biệt thự phía xa thành phố. Cố Thiên Tuyết nằm trong phòng ngủ, khẽ mở mắt ra nhìn căn phòng mình đang nằm. Căn phòng ngủ này rộng lớn, chỉ có màu trắng và đen nhưng rất sang trọng. Cô nhắm mắt lại mở mắt liên tục:
- Là mơ sao? Sao mình ở đây được chắc là mơ rồi.
Cửa phòng bật mở ra một người đàn ông bước vào, trên tay cầm tô cháo còn nóng, khói bốc lên nghi ngút, khuôn mặt anh lạnh lùng, bất cần bước vào đặt tô cháo lên chiếc bàn cạnh giường ngủ.
- Tỉnh rồi?
- Wow, đẹp trai quá. Đúng là mình đang mơ mà - Cô vừa nói vừa vỗ vào má mình.
- Em nói gì?
- Hả? Là thật ư? Xin lỗi xin lỗi anh. - Cô bất ngờ, không phải là mơ, là thật ư? Vừa nãy cô nói linh tinh gì vậy không biết.
- Dậy ăn cháo - Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng đỡ cô ngồi dậy ăn cháo.
Cô nhìn kĩ anh rồi chợt nhận ra, buộc miệng nói:
- Anh...anh là Hàn Tử Mạnh, vị chủ tịch đẹp trai lạnh lùng, hắc ám, đáng sợ, người đàn ông lí tưởng của mọi cô gái, một chùm boss ác độc, tàn nhẫn ư?
- Hử? - Anh khẽ nhíu mày đẹp lại, mắt mở to như không tin được, khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên đen lại. - Em nói gì?
- À kh...không...không có gì? Em xin lỗi em không cố ý là em nghe mọi người nói vậy nên... - Cô sợ hãi cúi gầm mặt xuống giải thích, cô sợ lắm.
- Được rồi ăn cháo đi
Cô ngoan ngoãn ăn hết tô cháo rồi như chợt nhớ ra điều gì đó cô ngẩng mặt lên hỏi anh:
- Là anh đã cứu em ạ?
- Ừ
- Em cám ơn anh nhiều lắm. Em nhất định sẽ báo đáp cho anh. Giờ em xin phép trở về nhà - Nói rồi cô bước xuống giường loạng choạng bước đi.
Bỗng anh nói:
- Em còn nhà để về sao?
Phải rồi cô còn nhà để về sao? Ngôi nhà của ba cô sao, không, đấy không còn là nhà của cô nữa, ông ta đã bán cô rồi. Vả lại có lẽ ông đã bán căn nhà đó đi ôm tiền mà bỏ trốn rồi. Cô còn nhà sao, cô còn nơi nào để ở sao? Nghĩ tới đây những giọt nước mắt không tự chủ lại rơi xuống, cô ngồi thụp xuống ôm gối nức nở. Anh đứng dậy đến chỗ cô khẽ nâng khuôn mặt cô lên, lau những giọt nước mắt lăn dài trên má cô rồi nhẹ nhàng nói:
- Việc gì em phải khóc vì 1 người ba như vậy chứ Thiên Tuyết? Em cứ ở lại đây.
- Sao sao anh biết tên em, biết chuyện ba của em.
- Tra ra là biết thôi. Em có đồng ý ở lại đây không?
- Anh đã cứu em ra khỏi nơi đấy thì em sẽ ở lại làm giúp việc cho anh, trả ơn cho anh được không?
- Anh là muốn em làm em gái nuôi của anh. Anh cảm thấy em rất đáng thương, ngốc nghếch nhưng thành thực và cảm thấy có chút gần gũi, em khá giống với người mẹ quá cố của anh. Em đồng ý không?
- Em...em...
- Em không cần vội, ngày mai trả lời anh cũng được. Giờ thì nghỉ ngơi đi.
- Anh thật tốt bụng, không giống như mọi người nói chút nào.
- Thật sao? Vậy thì em nghỉ ngơi cho tốt. Anh phải đi làm rồi. - Anh cười, nụ cười đầu tiên của anh suốt vài năm nay.
Cô bỗng cảm thấy ấm áp lạ lùng. Anh cười với cô làm mọi buồn phiền của cô như tan biến trong không trung. Cô có phúc phận gì mà được anh giúp đỡ, quan tâm như vậy? Suốt 17 năm nay cô mới thấy lần đầu tiên có người quan tâm đến cô, cho cô hiểu quan tâm là gì? Làm em gái anh, cô muốn lắm chứ, chắc chắn cô sẽ đồng ý rồi. Rồi cô đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân bước lên chiếc giường rộng lớn, ấm áp kia ngủ thϊếp đi.
Cô ngủ sâu quá đến gần chiều tối mới tỉnh dậy. Thấy quá muộn rồi như thói quen cô bước ra khỏi phòng định chạy xuống nấu cơm. Cô là muốn cảm ơn anh nên muốn nấu ăn cho anh ăn. Nhưng cô quên mất đây là nhà anh không phải của cô, phải mất nhiều thời gian cô mới tìm thấy nhà bếp, rồi cô nhìn thấy vài người giúp việc trong bếp, bọn họ nhìn thấy cô, kính cẩn cúi đầu thưa:
- Cô mới tỉnh, tôi sẽ làm đồ ăn cho cô ạ. Cô cứ lên nhà đi. Cậu chủ đã dặn...
- Tôi muốn nấu ăn cảm ơn anh Tử Mạnh được không? Tôi sẽ nói với anh ấy các cô không cần lo đâu ạ. - Cô nhỏ nhẹ khẽ nói chưa để cô giúp việc kia nói hết câu.
Nhìn nụ cười của cô, họ không nỡ từ chối, bỏ đi làm việc khác để cô một mình trong bếp. Cô thì từ nhỏ đã quen với việc này, đồ ăn cô nấu phải nói là rất ngon. Cô vừa nấu ăn vừa suy nghĩ vẩn vơ khá tập trung lên bị cắt vào tay chảy cả máu, cô giúp việc thấy thế liền chạy đến giúp cô băng bó, họ không muốn mất việc a. Băng bó xong cô lại vào bếp tiếp tục công việc của mình mặc cho sự ngăn cản của họ. Lần này cô tập trung hơn nên không bị gì nữa.
Khi nấu xong cũng là lúc anh về nhà. Thấy anh về cô vui lắm chạy ra đón anh rồi nói:
- Anh mau vào ăn cơm đi. Em nấu xong dọn ra hết rồi.
Anh không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi vào ăn cùng cô. Điều đó khiến mọi người giúp việc vô cùng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh ăn cơm tối tại nhà, tại bàn ăn của nhà. Chuyện hiếm à nha.