Quyển 1 - Chương 9

Trên con đường trở về nhà sau buổi tự học mỗi tối đều xuất hiện bóng dáng của cậu ta và cô.

Lúc đó, họ có biết bao nhiêu chuyện để nói, có bao nhiêu niềm vui để cười.

Cậu ta thích viễn cảnh tương lai, thường nói rằng: "Diệp Tử Điềm, khi nào chúng ta thi đỗ vào Đại học Hàng

không, mỗi kỳ nghỉ hè, tôi sẽ đưa cậu đi du lịch, tôi sẽ dẫn cậu đến Thương Sơn Nhĩ Hải[1], dẫn cậu đến ngõ phố cổ ở Thanh Thành[2], còn đến cả tháp Eiffel ở Paris, bến sông băng ở Iceland..."

[1] Thương Sơn Nhĩ Hải: Thương Sơn là

một

dãy núi dài khoảng 50km, rộng khoảng 20km, ở phía tây huyện cấp thị Đại Lý, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Phía đông là hồ Nhĩ Hải.

[2] Núi Thanh Thành nằm cách thành phố Đô Giang, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc 15km về phía tây nam. Đây là ngọn núi nổi tiếng và là

một

trong những cái nôi của Đạo giáo Trung Quốc.

Cô thì luôn cảm thấy viễn cảnh đó đẹp nhưng xa xôi quá. Điều cô

muốn

chỉ là được nắm tay nhau như thế này, cho dù đến điểm cuối của con đường cũng

không

phải tách ra.

Yêu sớm ở độ tuổi thanh xuân, lúc mới bắt đầu thì rất đẹp, nhưng trong quá trình yêu lại luôn gặp phải lễ giáo hà khắc của cha mẹ, thầy cô, nên kết cục luôn rất bi thương.

Câu chuyện của họ đương nhiên

không

thoát khỏi những áp đặt của lề lối bảo thủ, phong kiến.

Lớp chọn

không

giống như lớp thường, giữa nam sinh và nữ sinh chỉ cần có chút động tĩnh như "gió thổi qua ngọn cỏ" cũng sẽ lập tức bị giáo viên chủ nhiệm đặc biệt để ý, huống hồ nam chính lại là bạn học Lâm Vũ Dương được thầy cô vô cùng kỳ vọng.

Buổi sáng hôm đó, Diệp Tử Điềm thấy bụng đau dữ dội. Lâm Vũ Dương mang bữa sáng đến cho cô ăn, cô cũng

khôngđυ.ng

một

miếng, mệt mỏi nằm gục trên bàn.

Lâm Vũ Dương thương quá, chẳng để ý trong lớp có bao nhiêu bạn, cứ thế ngồi xuống bên cạnh cô, quan tâm hỏi: "Sao thế? Cậu khó chịu chỗ nào?"

"Tớ đau bụng quá!" Cô mệt mỏi nói.

"Ăn đồ bị hỏng à?" Vừa nói cậu vừa đưa tay ra nắm lấy bàn tay đã đầm đìa mồ hôi của cô. "Tớ đưa cậu đi bệnh viện khám nhé!"

"Không

cần đâu. Tớ thấy hơi lạnh... Tay của cậu nóng chườm cho tớ được

không?"

Nếu là thường ngày, Lâm Vũ Dương nhất định sẽ

không

có hành động thân mật như thế, nhưng vì lo lắng quá nên cậu chẳng nghĩ ngợi gì, đặt ngay tay lên phần bụng dưới của Diệp Tử Điềm.

Cử chỉ quá thân mật đó bị nhiều bạn tận mắt chứng kiến, cô giáo chủ nhiệm biết tin thì đùng đùng nổi giận.

Sau giờ học, bọn họ bị gọi lên văn phòng giáo viên.

Sau khi phê bình nghiêm khắc

một

hồi, cô giáo chủ nhiệm nói với giọng

không

cho bất cứ ai phản đối: "Các

em

lập tức chia tay đi."

"Thưa cô, chúng

em

biết sai rồi, chúng

em..." Diệp Tử Điềm đau bụng quá, chỉ

muốn

đồng ý lấy lệ để mau chóng rời đi, ai ngờ cô chưa kịp thốt nên lời thì Lâm Vũ Dương đã lập tức nói như đinh đóng cột: "Chúng

em

sẽ

không

chia tay đâu ạ."

Diệp Tử Điềm kinh ngạc nhìn người bên cạnh và bỗng nhớ lại hồi học cấp hai, cậu ta cũng đứng chắn trước mặt cô, nói: "Thưa cô, đây là trách nhiệm của

em

ạ!"

Đối diện với bóng dáng cao lớn của cậu ta, cô dường như cũng được tiếp thêm sức mạnh, tin rằng cô và cậu ta sẽ

khôngbao giờ xa nhau.

Một

tiếng sau đó, đối mặt với những lời cảnh cáo, phê bình, khuyên nhủ của cô giáo chủ nhiệm, chủ nhiệm của khối, phó hiệu trưởng, họ vẫn

không

chịu lùi bước hay thỏa hiệp.

Tiếp sau đó, Lâm Vũ Dương bị bố của cậu ta lôi đi, còn lại Diệp Tử Điềm và mẹ của cô. Cô giáo chủ nhiệm

không

thể nang gì, nói với mẹ cô: "Chị dạy con kiểu gì vậy, chẳng có chút tự trọng gì cả. Cô bé

không

đi ăn sáng là vì

muốn

được nam sinh trong lớp đυ.ng chạm đấy... Bản thân

không

muốn

cố gắng cũng được, nhưng lại làm ảnh hưởng đến

một

học sinh giỏi giang như Lâm Vũ Dương, người ta là mầm non của trường Đại học Thanh Hoa!"

Thấy từ khỏe mắt mẹ lăn ra những giọt nước mắt, Diệp Tử Điềm ôm bụng

không

nói câu nào.

Cuối cùng, mẹ của Diệp Tử Điềm hứa chắc chắn rằng nhất định sẽ bắt cô rời xa Lâm Vũ Dương, như thế họ mới thoát được khỏi sự tra tấn tinh thần của cô giáo và trở về nhà.

Tuy nhiên, ác mộng chưa kết thúc khi họ về đến nhà.

Tối hôm đó, Diệp Tử Điềm

không

những bị mẹ mắng, mẹ đánh, mà còn bị uy hϊếp. Mẹ nói: "Nếu mày

không

chia tay thằng bé đó, mẹ sẽ chuyển mày đến trường hạng hai, để chúng mày

không

còn cơ hội gặp nhau nữa."

Cô ôm hai má nóng bừng, nói: "Chuyển trường chúng con cũng

không

chia tay nhau đâu! Cho dù mẹ

không

cho con học cấp ba nữa thì con cũng sẽ

không

chia tay với cậu ấy!"

Mẹ bị cô làm cho tức quá, đóng sầm cửa bước ra ngoài.

Đó là khó khăn mà cô chưa từng trải qua, cô như bị tất cả mọi người ghét bỏ, khinh bỉ. Nhưng cô

không

hối hận, chỉ cần nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Lâm Vũ Dương, nghĩ đến tương lai của họ thì tất cả nỗi đau và sự nhục nhã này

khôngquan trọng.

Ngày hôm sau, cô đến lớp với đôi mắt đỏ mọng, nhìn thấy Lâm Vũ Dương vẫn nở nụ cười xán lạn. "Tối qua tớ chưa làm bài tập, cậu làm chưa? Cho tớ chép với."

Cậu ta lắc đầu, rồi cuối xuống tiếp tục làm bài.

Một

lát sau, cậu đưa vở bài tập cho cô. Cô mừng rỡ giở ra xem thì nhìn thấy có

một

mẩu giấy nhỏ kẹp ở giữa: "Tối nay sau khi học xong, tớ đợi cậu ở bãi đất trống sau trường."

Chật vật mãi mới hết

một

ngày học, cô vội vã chạy đến chỗ hẹn,

một

lúc lâu sau, Lâm Vũ Dương mới đạp xe đến.

Cậu ta nói: "Tớ nghe nói mẹ cậu sắp chuyển trường cho cậu."

"Ừ." Cô cố tình tỏ ra

không

quan tâm. "Mẹ tớ uy hϊếp tớ, mẹ nói nếu chúng ta

không

chia tay, mẹ sẽ bắt tớ chuyển trường. Chuyển thì chuyển, dù sao cũng chỉ còn

một

năm cuối cùng, tớ học ở đâu cũng như nhau mà thôi."

"Điềm Điềm..." Cô

không

ngờ, câu nói tiếp theo của Lâm Vũ Dương lại là. "Bọn

mình

chia tay thôi!"

Cô ngẩn người, tin chắc là

mình

nghe nhầm bèn hỏi lại lần nữa: "Cậu nói gì cơ?"

"Chúng

mình

chia tay đi!"

Nhìn cậu bạn trước mặt đã từng tạo cho cô niềm tin vững vàng nhất, cô vẫn

không

thể nào tin cậu

muốn

chia tay cô, tuy nhiên

một

người mạnh mẽ như cô

không

cho phép bản thân hỏi lại thêm lần nữa.

Cùng với nỗi đau đớn là cảm giác thật nực cười, vừa nãy cô còn mạnh miệng nói với mẹ: "Chuyển trường chúng con cũng

không

chia tay nhau đâu." Bây giờ thì chia tay rồi đấy, thật nực cười biết bao!

Cố gắng chịu đựng nỗi đau thấm vào từng thớ thịt, cô mạnh mẽ hơn đầu nói: "Được!" Rồi quay người bước đi.

Ai ngờ vừa bước được hai bước thì nghe thấy Lâm Vũ Dương nói to phía sau: "Diệp Tử Điềm, đợi chúng ta thi đỗ đại học, tớ sẽ theo đuổi cậu

một

lần nữa!"

Trái tim bỗng nhiên ngừng đập, bước chân của cô cũng ngừng lại.

Cô kích động quay phắt người lại hỏi cậu ta: "Đợi đến lúc đỗ đại học, sao cậu biết cậu vẫn còn có thể theo đuổi tớ? Nhỡ

không

theo đuổi được thì sao?"

"Thật thế sao?"

Cô cười: "Không!"

Cậu ta cũng cười. "Tớ biết mà!"

Đó là lần đầu tiên cô tin họ có tương lai. Cô tin họ sẽ thi đỗ vào cùng

một

trường đại học, làm cùng

một

thành phố, có

một

gia đình nhỏ hạnh phúc, sớm chiều bên nhau, mãi

không

rời xa.

Vì mục tiêu này, cô bằng lòng làm mọi thứ, cho dù là "không

cùng chung lối" với cậu ta, cho dù là phải cố gắng hết sức

mình.

Kết quả kỳ thi cuối năm lớp mười

một, Lâm Vũ Dương đứng thứ nhất toàn thành phố, còn cô đứng thứ mười của lớp.

Mặc dù kết quả chênh lệch khá lớn, nhưng cô tin chỉ cần cố gắng thì cô chắc chắn sẽ cùng cậu ấy thi đỗ đại học.



không

còn đọc

Phi ngôn tình,

Hoa lửa

hay

Nam sinh nữ sinh

nữa, mà mỗi lần đi hiệu sách, cô đều mua rất nhiều cuốn sách ôn thi như:

Bài thi vàng, 38 đề thiên lợi, 45 đề kim lợi...

Cô chăm chỉ làm đề luyện thi, vì cô tin họ có tương lai, nhất định là như thế!