Quyển 1 - Chương 6

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt họ đã lên lớp bảy. Có thể là vì lớp trưởng dẫn đầu làm loạn nên lớp họ nổi tiếng khắp toàn trường. Lãnh đạo trường vì

muốn

cứu

một

thế hệ rường cột tương lai của quốc gia nên

không

thể

không

chọn

mộtchủ nhiệm lợi hại nhất trong trường. Chủ nhiệm mới của bọn họ quả nhiên danh bất hư truyền, đối với học sinh có thành tích tốt thì đối xử dịu dàng như gió mùa xuân thổi qua rặng liễu, ví như trường hợp của Lâm Vũ Dương; đối với học sinh có thành tích kém thì tàn khốc như gió mùa thu thôi ào ạt làm lá rơi, ví như trường hợp của Diệp Tử Điềm.

Trong giờ học, lúc giáo viên chủ nhiệm ra ngoài nghe điện, Lâm Vũ Dương đang chiến đấu với

một

bài toán cực kỳ khó, đúng trong thời khắc then chốt như thế thì Diệp Tử Điềm lại bận rộn chơi tú lơ khơ với bạn ngồi bàn sau, gây ồn ào, hoàn toàn lờ đi tính kỷ luật của lớp.

Tiếng ồn ào trong lớp quá to nên cuối cùng đã làm kinh động đến giáo viên chủ nhiệm bá đạo, kết quả

không

nói thì ai cũng biết.

Giáo viên chủ nhiệm thực sự nổi giận, trước mặt toàn thể học sinh trong lớp đã phê bình nghiêm khắc Diệp Tử Điềm.

Diệp Tử Điềm đang ở độ tuổi bồng bột, tan học giận đùng đùng chạy đến văn phòng của giáo viên, định nhận lỗi và xin từ chức. Trước cửa văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, Lâm Vũ Dương đột nhiên xuất hiện sau lưng cô.

"Cậu đến đây làm gì?" Cô hỏi cậu ta với vẻ mặt ngạc nhiên.

Cậu ta đáp: "Cùng chung chiến tuyến với cậu."

"Cậu biết tôi đến đây làm gì hay sao mà

muốn

cùng chung chiến tuyến với tôi?"

"Cậu làm gì cũng được."

Ngay lúc ấy, cô quyết định

không

từ chức nữa.

Vì nếu từ chức, cô sẽ

không

phải là lớp trưởng nữa, Lâm Vũ Dương cũng sẽ

không

phải là lớp phó, cô

không

có chức vụ cao hơn cậu ta thì cậu ta cũng sẽ

không

cho cô mượn bài tập để chép, càng

không

thể cùng chung chiến tuyến với cô.

Sau

một

hồi cân nhắc lợi hại, cô quyết định nhận lỗi với cô giáo chủ nhiệm, cầu xin sự khoan dung độ lượng.

Bước vào văn phòng, cô định nói: "Thưa cô,

em

sai rồi!" Nhưng chưa kịp nói thì Lâm Vũ Dương đã bước lên trước

mộtbước, đứng chắn trước mặt cô, hiên ngang lẫm liệt nói: "Thưa cô Trương, bắt đầu từ hôm nay,

em

sẽ phụ trách kỷ luật của lớp. Lần sau còn xuất hiện tình trạng như hôm nay, cô hãy hỏi tội

em!"

Thời khắc đó, trong lòng cô, Lâm Vũ Dương bỗng trở nên thật vĩ đại!

Từ khi Lâm Vũ Dương nhận nhiệm vụ thiết quân luật trước cô chủ nhiệm lớp thì kỷ luật của lớp càng kém hơn.

Vì có người giúp Diệp Tử Điềm "đội sấm" rồi nên cho dù cô có dẫn đầu đám bạn nghịch ngợm thì cô giáo chủ nhiệm cũng

không

hỏi tội cô, mà chỉ phê bình lớp phó Lâm đã khoác lác đòi

một

mình

chịu trách nhiệm.

Ai bảo hình tượng của cậu ta vĩ đại cơ chứ!

Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc

một

năm nữa lại trôi qua.

Một

hôm, Diệp Tử Điềm cùng mấy bạn trốn học đến quán internet chơi game, lúc lén lẻn vào lớp thì gặp ngay phải giáo viên chủ nhiệm. Cô chủ nhiệm bá đạo đang định nổi giận thì Lâm Vũ Dương lại đứng lên, đứng chắn trước mặt Diệp Tử Điềm. "Thưa cô, đây là trách nhiệm của

em

ạ!"

Bạn học Lâm Vũ Dương vĩ đại lại giúp cô đội

một

quả sấm to, thế là bị cô giáo chủ nhiệm gọi lên văn phòng.

Có lẽ là quả sấm lần này khác với những lần trước nên sau khi từ văn phòng giáo viên trở về, cậu nghiêm túc nói với cô: "Diệp Tử Điềm, sao cậu

không

chăm chỉ học tập, cậu

không

muốn

thi đại học à?"

Vì áy náy, cô chân thành nói với cậu ta: "Đương nhiên là tôi

muốn

thi đại học rồi, tôi cũng

muốn

chăm chỉ học tập, nhưng khả năng kiềm chế của tôi rất kém,

không

kiên nhẫn được."

"Cậu đã

muốn

học, vậy tôi sẽ quản cậu! Tôi đang tham gia lớp học thêm hay lắm, cậu đi cùng tôi nhé!"

"Hả?"



không

nghe nhầm đấy chứ? Bạn học Lâm Vũ Dương chịu đã kích lớn như thế nào từ cô giáo chủ nhiệm mà lại lên cơn

muốn

quản thúc cô?

Thấy vẻ mặt khó có thể chấp nhận của cô, cậu lại nói: "Bây giờ đã lên lớp tám rồi, cậu

không

học hành cẩn thận là

không

thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm đâu, mà

không

thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm... làm thế nào?"

Cô lờ mờ cảm thấy, câu "không

thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm" và câu "làm thế nào" hình như thiếu từ liên kết, cụ thể là thiếu từ gì thì cô nhất thời

không

nghĩ ra.

Dù sao thì cũng liên quan đến nhau. Nghĩ như vậy nên Diệp Tử Điềm có chút hồ đồ, gật đâu nói: "Được, tôi tham gia lớp học thêm cùng cậu."

Lúc này, bạn học ngồi cùng bàn đột nhiên chen vào, hào hứng nói: "Lớp học thêm gì thế? Tôi cũng

muốn

đi!"

Và thế là, Diệp Tử Điềm và cô bạn ngồi cùng bàn ngốc nghếch bị Lâm Vũ Dương lừa đến lớp học thêm quái dị siêu cấp, mà giáo viên của lớp học thêm đó chính là cô giáo chủ nhiệm bá đạo của bọn họ.

Dưới sự kèm cặp nghiêm khắc của cô giáo chủ nhiệm bá đạo, mỗi tối Diệp Tử Điềm đều phải học đến hơn chín giờ, khi về nhà còn phải tiếp tục chiến đấu với đống bài tập khác, thức đêm nhiều đến nỗi nếu có thắp đèn dầu thì cũng cạn cả dầu.

Nhưng

không

hiểu vì sao, cô

không

hề cảm thấy khổ cực, trái lại thấy rất phấn chấn. Đặc biệt là sau khi kết thúc buổi học, cô cùng bạn cùng bàn và Lâm Vũ Dương trở về nhà, ánh trăng luôn rất sáng, cảnh đêm đẹp vô cùng.

Trên con đường buổi tối vắng vẻ ấy, cô và bạn cùng bàn đi bộ, còn Lâm Vũ Dương dắt xe đạp đi theo, họ cùng nhau trò chuyện, cứ thế đến khi thời gian trôi qua từ giữa hè đến cuối đông. Vào

một

buổi tối rất lạnh, khi họ đi ngang qua

mộtsiêu thị, người bạn cùng bàn chạy vào mua mấy thứ đồ dành cho thiếu nữ, còn cô và Lâm Vũ Dương đứng đợi bên ngoài.

Gió lạnh thổi khiến tay cô lạnh ngắt, cô cố sức xoa hai tay vào nhau, bỗng nhiên có

một

đôi tay vô cùng ấm áp bọc lấy đôi bàn tay cô,

một

luồng nhiệt nóng ran từ ngón tay lan tỏa khắp toàn thân.

Cô ngẩn người nhìn vào đôi tay của Lâm Vũ Dương, thì ra, tay của cậu ấy lại đẹp như vậy, vừa nhỏ vừa thon dài...

Sau đó, mỗi lần nhớ đến cảnh tượng này, cô lại giận bản thân bị sắc đẹp dụ dỗ mà

không

phát hiện cái cách nắm tay đó vô cùng tình tứ.

Sau đó của sau đó, cô nghe được

một

chuyện, rằng nhà của Lâm Vũ Dương

không

cùng đường với nhà của cô, nhà cậu ấy ở gần nhà cô giáo, sau mỗi ngày "tiện đường" tiễn cô về nhà, cậu ấy lại phải đi

một

quãng đường rất xa mới về được nhà

mình.

Cảm giác đó khiến cô đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để hỏi cậu ấy

một

câu: "Có phải cậu thích tôi

không?"

Thế nên, mỗi ngày trước khi ngủ cô đều suy đi nghĩ lại vấn đề này, trong giấc mơ luôn xuất hiện hình ảnh đôi tay thon dài của Lâm Vũ Dương...

Nhưng cũng từ ngày đó, bạn cùng bàn của cô

không

tham gia lớp học thêm nữa.

Diệp Tử Điềm hỏi cô ấy sao

không

đi nữa.

Cô ấy đáp: "Trời lạnh quá, cóng tay!"

"..."