Quyển 4 - Chương 4

Hồi trẻ, chúng ta luôn cho rằng khi yêu

một

ai đó là phải toàn tâm toàn ý yêu người ấy, sáng sớm thức dậy mở mắt ra đến lúc tối đi ngủ nhắm mắt lại, người mà

mình

nghĩ đến, nhớ đến vẫn là người đó, mà người đó nghĩ đến, nhớ đến cũng tất nhiên là

mình

thì mới là tình yêu thật sự.

Tuy nhiên, trên thế gian này,

một

người thực sự yêu

một

người khác thật là khó, hai người thật lòng yêu thương nhau lại càng khó hơn.

Từ khi chuyện Ngô Sa Sa thích Mục Sơn lan truyền khắp trường, niềm tin vốn

không

đủ kiên định của Thanh Tuyết bắt đầu lung lay. Mỗi lần cô nhìn thấy Ngô Sa Sa đứng ở cửa lớp học đợi Mục Sơn, cả con người cô giống như bị ngọn lửa bén vào, từ đầu đến chân cháy rừng rực. Lúc đó, để thể hiện cho Mục Sơn thấy là cô tự tin và tin tưởng cậu, cô chỉ biết cúi đầu, giả vờ như

mình

đang chăm chú làm đề toán, tuy cây bút trong tay đã rạch nát tờ giấy mỏng.

Sau đó, mặc dù cảm thấy âm thầm lo lắng, bất an vì sự tồn tại của Ngô Sa Sa, nhưng cô vẫn

không

chất vấn Mục Sơn, cô chọn cách tin tưởng, tin tưởng vào tình yêu thật lòng giữa

mình

và Mục Sơn, tin rằng Mục Sơn chỉ coi Ngô Sa Sa là

em

gái. Nhưng Mục Sơn và Ngô Sa Sa ngày càng thân thiết, cô thường xuyên nhìn thấy bóng dáng hai người họ ở trong sân trường hay trên đường về nhà. Cô giả vờ

không

biết gì cả, giả vờ như

mình

vẫn rất vui, giả vờ như

mình

và Mục Sơn vẫn là cặp đôi hạnh phúc ngập tràn, chỉ khi mỗi tiết học trôi qua, nhìn Mục Sơn ngồi ở bàn trên, trong mắt cô

khôngcòn nụ cười ngọt ngào nữa mà chỉ có nụ cười cay đắng nơi khóe miệng...

Nửa năm trôi qua như vậy, cuối cùng có

một

ngày, Thanh Tuyết

không

thể nào nhẫn nhịn được nữa.

Hôm đó, Thanh Tuyết nhìn thấy Mục Sơn chơi bóng rổ ở sân vận động, nhưng buổi tối cậu ấy lại

không

đến lớp ôn luyện. Giờ ra chơi, cô chạy đến sân vận động tìm Mục Sơn thì bất ngờ gặp Ngô Sa Sa bước ra từ phía sau bụi hoa.

Thanh Tuyết cười bước đến, hỏi: "Cậu có trông thấy Mục Sơn

không?"

Ngô Sa Sa do dự giây lát mới cười, nói: "Không, cậu tìm cậu ấy có việc à?"



không

truy hỏi, chỉ cười nói: "Cậu ấy

không

đến lớp ôn luyện nên tôi lo cậu ấy có chuyện."

Trên gương mặt của Ngô Sa Sa

không

có chút căng thẳng nào, trái lại thản nhiên nói: "Chỉ là

một

tiết ôn luyện thôi mà, cậu

không

nên suy nghĩ lung tung, có lẽ cậu ấy bận việc gì đó."

Thanh Tuyết cười, gật đầu. "Ừ, có lẽ là tớ đã quá lo."

Ngô Sa Sa

không

nói gì, ngăn

không

cho Thanh Tuyết bước vào bụi hoa. "Đến giờ học rồi, chúng ta vào lớp thôi."

Thanh Tuyết ngoảnh đầu nhìn về hướng bụi hoa, ngay lúc này, cô rất

muốn

bước qua đó, xem có phải Mục Sơn đang ở sau bụi hoa

không, nhưng cô

không

làm vậy, vì cô

không

muốn

nhìn thấy dáng vẻ

không

thể chối cãi của cậu ấy.

Từ đó về sau, Thanh Tuyết

không

thể nào thuyết phục bản thân tin tưởng Mục Sơn nữa, cô chỉ biết cố gắng chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần nhẫn nhịn thì Mục Sơn sẽ dần dần hiểu được trái tim cô. Cô có thể cho cậu ấy thời gian, đợi cậu ấy thức tỉnh, cho dù sự chờ đợi này giống như

một

bát thuốc đắng khiến cô khó có thể nuốt trôi.

Đáng tiếc là Thanh Tuyết

không

những

không

đợi được đến lúc Mục Sơn tỉnh ngộ, mà còn tận mắt nhìn thấy cậu bạn dần dần rơi vào cạm bẫy dịu dàng của Ngô Sa Sa.

Một

hôm, trong giờ ra chơi của tiết ôn luyện buổi tối,

một

người bạn của Thanh Tuyết nói với cô: Tối hôm cuối tuần, cậu ta nhìn thấy Ngô Sa Sa và Mục Sơn đến quán karaoke, hai người hát hò rất vui vẻ, Thời khắc đó, Thanh Tuyết đã thực sự giận dữ.

Cô hẹn Mục Sơn gặp nhau ở bụi hoa trong trường. Tối hôm đó thời tiết rất lạnh, bên luống hoa vọng lại tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Mục Sơn đang rảo bước chạy đến.

Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Cậu tìm tớ có việc gì à?"

Cô nhìn Mục Sơn, đột nhiên hỏi: "Cậu thích Ngô Sa Sa rồi, phải

không?"

Mục Sơn đờ người ra, cô nhìn thấy trong ánh mắt của Mục Sơn là sự do dự, cậu ấy thích Ngô Sa Sa, có lẽ chỉ là

mộtchút hâm mộ, giống như khi thấy

một

cô gái xinh đẹp đi ngang qua, trong lòng đám nam giới bọn họ đều có chút xao động vậy.

Cậu nắm tay cô, cố gắng giải thích: "Tớ và Ngô Sa Sa

không

phải kiểu như cậu nghĩ đâu, bọn tớ chỉ là bạn bè thôi."

"Bạn bè?" Cô cười lạnh. "Giống như chúng ta, cùng nhau ngồi ở đây ngắm trăng ư?"

"..." Mục Sơn im lặng

không

nói.

Cô tiếp tục nói: "Cuối tuần trước cậu và Ngô Sa Sa đi hát karaoke đúng

không? Ba tháng trước, cậu và Ngô Sa Sa đều

không

đến lớp ôn luyện, hai người ngồi ở đây ngắm trăng đúng

không?"

"Cậu..."

Cô ngăn lời nói dối sắp sửa buột ra khỏi miệng Mục Sơn, cười nói: "Không

cần phủ nhận, hôm đó tớ nhìn thấy Ngô Sa Sa rồi, tớ hỏi cô ấy là cậu ở đâu? Cô ấy nói là

không

nhìn thấy cậu, nhưng ánh mắt lại tỏ ra rất căng thẳng,

không

ngừng liếc nhìn về chỗ này. Tớ biết là cậu đang ở đó, nhưng Ngô Sa Sa sợ tớ đi tìm nên ra sức kéo tớ vào lớp học... Lúc kéo tay tớ, lòng bàn tay cô ấy ướt đẫm mồ hôi."

Mục Sơn im lặng

một

lúc lâu, sau đó mới nói: "Hôm đó, tớ và Ngô Sa Sa chỉ ngồi nói chuyện thôi, chủ đề cuộc nói chuyện đó là về cậu... Tại sao cậu luôn nghi ngờ này nọ, tại sao

không

tin tớ?"

Thanh Tuyết

không

ngắt lời giải thích của cậu ấy, thậm chí cô còn hy vọng lời giải thích đó có thể thuyết phục bản thân

mình, để cô tin Mục Sơn chưa từng thích Ngô Sa Sa. Nhưng cậu ấy nói càng nhiều thì nổi oán giận trong lòng cô lại càng như cỏ dại mọc sau cơn mưa, phủ kín thế giới hoang vắng trong lòng cô.

Sau đó, cô nói: "Nếu cậu thật sự thích tớ thì sau này

không

được để ý đến cô ấy nữa,

không

được nói chuyện với cô ấy nữa. Cậu có làm được

không?"

"Sao có thể thế được? Thanh Tuyết, cậu đừng có vô lý như thế được

không?"

Cô thừa nhận

mình

khá vô lý khi làm khó cho người ta, nhưng cô

không

thể chấp nhận được thái độ từ chối thẳng thừng của Mục Sơn. Thực ra, chỉ cần cậu ấy có do dự

một

chút, chỉ cần cậu ấy băn khoăn suy nghĩ

một

chút, thì ít nhất cũng chứng minh phần nào là cậu ấy

muốn

thử làm vậy vì cô, cố gắng vì cô, nhưng cậu ấy đã từ chối thẳng thừng, từ chối rất kiên quyết.

Cô thực sự thất vọng, vì thất vọng mà cơn giận bùng lên khiến cô nói ra câu nói trái với lòng nhất trong cuộc đời

mình. "Cậu đã

không

nỡ xa cô ấy như vậy thì chúng ta chia tay đi. Từ nay về sau, đừng bận tâm đến tớ nữa, cũng đừng nói chuyện với tớ nữa."

Mục Sơn nắm tay cô càng chặt hơn, cô gắng sức hất ra nhưng

không

thể nào hất ra được.

Cô giận điên người, nhắm mu bàn tay của cậu ấy cắn mạnh

một

cái, cậu ấy đau đến cơ má giật giật nhưng vẫn

khôngbuông tay cô ra.

Trái tim của Thanh Tuyết bỗng mềm nhũn vì sự kiên trì của Mục Sơn, nhưng đồng thời trái tim ấy lại dấy lên

một

cảm giác sung sướиɠ của sự báo thù, sự

không

nỡ của cậu ấy khiến cô cho rằng

mình

càng có thểm cớ gây sự. Thế nên, Mục Sơn càng nắm tay cô chặt, khẩn cầu cô hiểu và tha thứ thì cô càng quyết tâm đẩy ra, rời đi

không

hề quay đầu lại.

Giờ tan học ngày hôm sau, Mục Sơn đứng đợi cô ở cổng trường, cô lặng lẽ đi lướt qua cậu. Cậu nắm lấy cánh tay cô, cô vẫn

không

nói câu nào, dùng sự im lặng tuyệt đối như

muốn

nói với cậu ấy rằng: Chúng ta đã kết thúc rồi.

Cậu ấy đến tìm cô rất nhiều lần, thậm chí còn hùng hồn nói rằng "mãi mãi yêu cậu, chỉ yêu

một

mình

cậu", tuy trong lòng cô rất vui sướиɠ, nhưng cô vẫn

không

nhìn cậu ấy

một

cái nào.