Hình Viễn
không
phải là người mau miệng, nhưng cũng
không
phải là người lạnh lùng, trên đường đi,
anh
và Lục Dao cũng thỉnh thoảng trò chuyện,
không
khí khá vui vẻ.
Cô nói với
anh, cô là sinh viên biên kịch, đang học năm thứ ba đại học. Cô thích viết truyện, thích làm những nghề khác nhau, đi những nơi khác nhau và gặp gỡ những người khác nhau…
Hình Viễn nói
anh
cũng thích du lịch, hằng năm đều đến các ngọn núi nổi tiếng,
anh
thích leo núi, vì ở trên đỉnh núi cao luôn có gió và ánh sáng. Cô nói cô có chút sợ độ cao, từ sau khi trèo lên Trương Gia Giới[2] và đi qua con đường mòn bằng kính Coiling Dragon Cliff vòng quanh núi, sau này mỗi lần đi du lịch, cô sẽ chọn những nơi có phong cảnh thật đẹp.
[2] Trương Gia Giới nằm ở phía tây bắc của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc, giữa khu vực nhô lên của vùng cao nguyên hai tỉnh Vân Nam, Quý Châu và vùng trũng xuống của hồ Động Đình. Chính điều này đã góp phần tạo nên cảnh đẹp thần tiên, từ núi non, sông nước hữu tình đến những thung lũng nên thơ, khu rừng nguyên sinh hoang dã.
Xe tiến vào Tô Châu, thỉnh thoảng lại nhìn thấy thấp thoáng biệt viện độc đáo với phong cách rất riêng. Cô
không
kiềm được hỏi đó là nơi nào,
anh
liền giới thiệu qua. Thời gian dần trôi nhanh, con đường có bạn đồng hành cũng gần đến điểm đích.
Cô đang nói say sưa thì
anh
đột ngột dừng xe ở ven đường.
“Có khách sạn giá rẻ rồi à?” Cô nhìn ra ngoài cửa kính trong lòng bỗng thở dài, sao lại nhanh thế nhỉ?
“Ở đây
không
có khách sạn, nhưng có quán ăn sáng ngon lắm, tôi dẫn cô đi ăn thử.”
Lục Dao thật sự rất đói, vừa gật đầu như mổ thóc vừa nhanh chóng xuống xe, bước như chạy đến quán ăn sáng mùi thơm ngào ngạt.
Mặt bằng của quán
không
rộng, trang trí cũng bình thường, nhưng đồ ăn thì rất ngon, bánh kếp thơm ngon hợp khẩu vị, trà sữa thơm nồng, khiến người ta nuốt nước miếng.
Chỉ
một
loáng cô đã ăn hết cả bàn thức ăn, hoàn toàn
không
để ý đến hình tượng thục nữ. Ăn xong, cô lấy ra cuốn sổ, ghi lại tên quán ăn và địa chỉ, rồi còn ghi thêm câu nhận xét: “Món ăn cả đời khó quên!”
“Tại sao cô lại viết vào sổ tay? Bình thường người ta thường chụp gửi cho đám bạn mà.” Chưa đợi cô trả lời,
anh
hiểu ra. “Ồ, đúng rồi, điện thoại của cô hết pin.”
Cô cười
không
đáp. Thực ra, đối với cô, gửi cho bạn chính là cho người khác xem, còn ghi vào sổ mới thực sự lưu giữ ký ức cho
mình.
Anh
nhìn cô, cô cũng nhìn
anh. Cô có thể nhìn thấy rõ dưới hàng lông mi dài kia là đôi mắt chăm chú và trong veo. Cô nhận ra, Hình Viễn là người đàn ông rất dễ mến, đặc biệt là khí chất tỏa ra trên con người của
anh. Đó là sự
anh
tuấn kiên cường có sẵn trong xương tủy, càng nhìn lâu càng
muốn
chiếm hữu.
Cô rất
muốn
chụp lại hình dáng của
anh
và món ăn hôm nay để lưu giữ trong ký ức, nhưng đáng tiếc điện thoại của cô lại hết pin.
Ăn sáng xong, Hình Viễn lại tiếp tục lái xe đưa cô đi men theo con đường cổ kính.
Con đường dài thế nào cũng có điểm tận cùng, cuối cùng thì xe cũng dừng lại trước
một
ngôi nhà cổ kính với tường gạch xanh rêu và mái ngón đen.
Anh
nhìn cô từ kính chiếu hậu rồi nói: “Nhà này được mọi người khen khá nhiều, trông cũng tao nhã. Hơn nữa ông chủ ngôi nhà và tôi lại rất thân quen, cô cứ nói là bạn của tôi thì sẽ được giảm giá.”
“Chú cảnh sát giới thiệu thì chắc chắn là tuyệt vời rồi!” Nói xong, Lục Dao ngó đầu vào và nhìn thấy bản tên Phù Sinh Tứ Quý. Chỉ cần nhìn cái tên đầy tao nhã này là cô đã thích thuê ở đây rồi.
Nhỏ nhẹ nói hai tiếng “cảm ơn” xong, cô chậm chạp mở cửa xe, chậm chạp xuống xe. Sở dĩ có hành đồng chậm chạp như vậy là vì trong lòng cô đang
không
ngừng đấu tranh, cô rất
muốn
hỏi Hình Viễn cách thức liên lạc với
anh, nhưng lại nghĩ như thế thì quá vô duyên, hơn nữa, cô cần tìm cách liên lạc để làm gì chứ? Sau này đâu còn lý do gì để liên lạc với nhau.
Tình cờ gặp nhau thì chỉ có thể coi như người qua đường mà thôi.
Lúc Lục Dao chầm chậm đóng cửa xe lại thì Hình Viễn cũng xuống xe, đưa tấm card có ghi số điện thoại cho cô. “Đây là số điện thoại của tôi, nếu ở Tô Châu có gì khó khăn thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Cô hơi ngẩn người, đối diện với ánh mắt chăm chú của
anh, trong lòng bỗng thấy như có luồng điện xẹt qua. Lần đầu tiên cô cảm giác người nóng ran và có chút mất mát thế này. Cô cũng rất rõ cảm giác này là gì, chỉ có điều…
Thấy phản ứng của cô
không
được tự nhiên, Hình Viễn lập tức giải thích: “Đây là chức trách của người cảnh sát.”
“Ồ!” Thì ra cô đã nghĩ nhiều rồi.
Cô kìm nén sự hụt hẫng vô hạn trong lòng, cô mỉm cười nhận lấy tấm card, quay người bước vào Phù Sinh Tứ Quý.
Cô
không
nói “Tạm biệt”, vì cô tin chắc rằng, họ sẽ
không
tạm biệt nhau.
Ông chủ của Phù Sinh Tứ Quý đúng là rất quen Hình Viễn, Lục Dao tiện miệng nói rằng cô đến đây là vì được Hình Viễn giới thiệu. Nhân viên tiếp tân lập tức giảm năm mươi phần trăm tiền thuê phòng cho cô, còn chọn cho cô
mộtphòng có tên là “Mây khói”, nói rằng phong cách của căn phòng rất phù hợp với cô.
Cô mỉm cười ngại ngùng, thực lòng
không
nghĩ rằng bộ dạng nhếch nhác của
mình
lại được cho là phong cách.
Nhận thẻ phòng xong, Lục Dao đi qua sân, bước qua những bậc cầu thang cũ kĩ vào phòng. Cô dọn dẹp qua căn phòng, sau đó tắm gội, thay
một
chiếc váy ngắn màu đen khó bám bụi nhất, điện thoại của cô cũng đã sạc được
một
nửa lượng pin. Cô cầm ô ra khỏi nhà, bắt đầu điểm đặt chân đầu tiên của
mình
ở thành phố Tô Châu: Quán cà phê Momi.
Tô Châu đã có lịch sử lâu đời, là
một
thành phố với những bức tường rêu phong, từng viên gạch, từng mái ngói đều thể hiện nét cổ kính, tao nhã, những cây cầu đá nhỏ bắc qua kênh nước lững lờ trôi. Và quán cà phê Momi chính là nơi đáng để đi tìm ký ức nhất ở thành phố cổ kính này.
Trên con phố Bình Giang, những cây cầu đá bắc qua sông, những cửa hiệu thêu Tô Châu qua song cửa sổ trong làn mưa bụi càng trở nên hữu tình.
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là những tấm bưu thϊếp, bàn ghế cổ, mùi sách thơm đặc trưng, còn có
một
chú mèo đang nằm phơi nắng trên gác mái. Cô chọn
một
cuốn sách có tựa đề
Văn hóa khổ lữ
của Dư Thu Vũ[1], tìm
một
vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, thưởng thức vị thơm của trà, cảm nhận tình cảm dạt dào của câu chữ trong sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn người đi đường tấp nập qua lại.
[1] Nhà văn người Trung Quốc.
Đọc xong chương
Ninh Cổ Tháp[2], Lục Dao ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì trong chương này nhắc đến Nạp Lan Dung Nhược[3], cô liền nhớ tới câu: “Đời người nếu được như lần đầu gặp gỡ.” Bất giác, cô bỗng nhớ đến Hình Viễn, trong lòng tựa như có
một
dòng nước ấm chảy qua, để lại sự dịu dàng và ấm áp khó phai mờ.
[2] Ninh Cổ Tháp: là khu biên cương trọng điểm ở biên giới phía Đông Bắc dưới thời nhà Đại Thanh, nay thuộc địa phận tỉnh Hắc Long Giang (Trung Quốc). Tương truyền rằng, Ninh Cổ Tháp có khí hậu dị thường, môi trường khắc nghiệt, có cây
không
thể sinh trưởng. Bởi vậy, người ngày xưa luôn tâm niệm, bị lưu đày tới Ninh Cổ Tháp chẳng khác gì chịu án tử hình.
[3] Tên là Nạp Lan Tín Đức, tên nguyên là Thành Đức, tự là Dung Nhược. Ông sinh vào ngày 19 tháng 1 năm 1655, mất năm 1685, từ nhỏ đã chăm đọc kinh thư, văn võ song toàn. Ông được biết đến như là
một
tài năng văn chương, tài hoa nhưng yểu mệnh, được tôn là “Thanh sơ đệ nhất từ nhân” (Đệ nhất từ nhân đầu đời Thanh). Ông có nhiều tác phẩm để lại thấm đẫm nỗi sầu bi, lụy khổ.
Cô chọn
một
tấm bưu thϊếp, biết rõ tấm bưu thϊếp này cô
không
thể gửi đi vì
không
có địa chỉ, nhưng cô vẫn cẩn thận viết
một
câu: “Trên đường đời đông đúc, ai sẽ an ủi bạn?”
Viết xong, cô nhặt
một
chiếc lá rụng lên, dính vào mặt phía sau của bưu thϊếp, thổi nhẹ cho khô nước hồ dán, sau đó cất tấm bưu thϊếp đi.