Quyển 2 - Chương 8

Một

năm sau, tôi vô tình nghe thấy bản tin trên ti vi: Do lở núi,

một

cái xác bị chôn vùi nhiều năm được phát hiện, đó là xác của

một

thanh niên trẻ, thân thể có nhiều chỗ xương bị gãy, nguyên nhân tử vong là do vỡ sọ.

Khám nghiệm tử thi cho thấy, danh tính nạn nhân là Lý Điện.

Sau nửa tháng điều tra làm rõ, cảnh sát xác định, trước khi chết, Lý Điện đã đuổi theo

một

tên tội phạm bán động vật phi pháp, khi bị phát hiện, hắn đã gϊếŧ người diệt khẩu và chôn xác trong núi sâu.

Có thể thấy, tin nhắn duy nhất mà Hạ Ưu nhận được chính là lời cáo biệt cuối cùng mà Lý Điện để lại.

Sẽ có người băn khoăn

không

hiểu, tại sao Lý Điện lại

một

mình

đi cứu những con chó lang thang đó mà

không

đi báo cảnh sát? Tôi đoán có lẽ

anh

ấy đã quá sốt ruột,

anh

sợ rằng chỉ cần

mình

đến muộn

một

chút là sẽ chỉ còn nhìn thấy xác chúng nằm đầy đất.

Đối với Lý Điện, ý nghĩa cuộc sống của

anh

chính là chăm sóc những sinh linh bị bỏ rơi, cuộc sống rất dài, dài đến mức

anh

không

biết lúc nào mới là điểm cuối, cuộc sống cũng rất ngắn, ngắn đến mức

anh

đành chỉ có thể cùng Hạ Ưu đồng hành trên

một

đoạn đường.

Tôi nghe nói, người mẹ nuôi của Hạ Ưu đã đến nhận cái xác rồi chôn

anh

và Hạ Ưu cùng

một

mộ.

Tôi

không

biết cặp đôi ấy được chôn ở đâu, nhưng thiết nghĩ đó sẽ là nơi có cây tỳ bà, mỗi khi chiều tối, ánh hoàng hôn lan tỏa khắp nơi.

Cuối cùng họ lại được ở bên nhau dưới gốc cây tỳ bà, bên nhau trọn trời.

Cuộc đời con người ta vô cùng ngắn ngủi,

không

nên nhốt

mình

trong l*иg, mà nên sống thật tốt mỗi giây, mỗi phút trong đời. Hãy quên đi những điều

không

vui trong cuộc sống, tháo bỏ gông xiềng đang giam hãm linh hồn

mình, luôn ghi nhớ rằng, chúng ta cách điểm cuối của cuộc đời

không

còn xa nữa…

Mỗi bông hoa là

một

thế giới, mỗi sinh mệnh chỉ là thoáng qua.