Chương 13

“Cô bé đáng yêu dậy thôi, đến giờ dậy rồi …” Nghe được tiếng Cận Ngạn, Ngụy Sanh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy tắt báo thức. Cô vừa ngáp vừa khỏa thân bước vào nhà vệ sinh bắt đầu rửa mặt. Nhìn vào cơ thể trần trụi của mình trong chiếc gương, Ngụy Sanh bỗng cảm thấy có khát vọng kỳ lạ, một loại cảm giác không nói nên lời xuất hiện, thân dưới bắt đầu ươn ướt.

Sau khi rửa mặt, cô lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, cởi dép lê ra, chân trần bước đến bên giường của thiếu niên đang ngủ say. Khuôn mặt anh bình yên đang nhắm mắt không có mắt kính nên thoạt nhìn anh càng thêm tuấn tú, hàng mi dài lại cong, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng vừa phải, tất cả mọi thứ kết hợp lại vừa thanh nhã vừa tuấn tú. Ngụy Sanh ngắm không khỏi ngây người, cô nhìn thấy dưới bọng mắt anh có chút xanh đen, cô lấy lại tinh thần, nhớ lại lời nói của anh Ngạn hôm qua, có chút đau lòng rồi hôn nhẹ lên khóe môi Cận Ngạn, không hề để ý khóe môi anh có độ cong nhếch lên.

Sau khi tìm được một vị trí thích hợp, Ngụy Sanh cố trèo lên giường, cô nhanh chóng chui vào chăn rồi sờ soạng để tìm vị trí. Xúc cảm làn da nói cho cô biết anh Ngạn cũng ngủ khỏa thân! Làn da anh Ngạn sờ rất thích nhưng không có sự cho phép của anh, cô cũng không dám sờ loạn nữa. Hai chân quỳ gối bên cạnh người Cận Ngạn, bắt đầu vùi đầu há miệng đánh thức con cự thú đang ngủ say trong đám lông rậm rạp.

Cảm nhận người anh em được dịu dàng đối đãi, hơn mười phút sau, Cận Ngạn nhịn không được đè đầu cô gái nhỏ bắt đầu dùng sức ra vào, rất nhanh liền bắn ra. Chờ cô gái nhỏ làm sạch côn ŧᏂịŧ của mình, Cận Ngạn liền ôm chặt lấy cô, xoay lưng cô đối diện mình, một tay xoa bóρ ѵú, tay còn lại ở giữa hai chân mà ra vào.

Ngụy Sanh thở dốc, mềm nhũn nằm trong lòng Cận ngạn. Hai vυ" bị ma sát vừa ngứa vừa đau, phía dưới thỉnh thoảng còn có cảm xúc kỳ quái, Ngụy Sanh cảm thấy bên trong vô cùng ngứa nhưng cũng thoải mái nữa. Hạ thể bắt đầu chảy nước dính đầy tay Cận Ngạn.

Cận Ngạn hài lòng gật đầu rồi dừng động tác trong tay, vỗ vỗ mông cô gái nhỏ, chờ cô lấy lại tinh thần, rồi vui sướиɠ nói: “Sanh Sanh hôm nay rất đúng giờ, biết khẩu giao cho anh. Vừa rồi anh khen thưởng cho em đấy, có thoải mái không?” Ngụy Sanh gật đầu, quả thật cô thấy thoải mái. Nhìn cô gái nhỏ đã hồi phục tinh thần, anh cũng không nói gì chỉ đứng dậy mặc quần áo tử tế vào, sau đó ôm cô gái trần trụi vào phòng tắm bôi thuốc.

Ra khỏi phòng tắm, Cận Ngạn vẫn không mặc quần áo cho cô, để cô ngồi trên giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một loại băng vệ sinh dạng ống (tampon). Tách hai chân cô gái ra, vừa giải thích vừa đưa tampon vào: “Hôm nay em đến kì kinh nguyệt. Nhưng tiểu huyệt xinh đẹp cũng không nên bị che đi, cho nên anh đã đặc biệt chuẩn bị cho em tampon. Em xem anh làm như thế nào, sau này ở trường còn tự mình thay được.”

Sau khi nhét tampon vào, Cận Ngạn hiếm lắm mới cho Ngụy Sanh mặc qυầи ɭóŧ, nhưng đây là một cái qυầи ɭóŧ chữ T. Chỗ hoa huyệt là một miếng vải đen nhỏ bằng một đốt ngón tay đủ để che khuất tampon, vừa vặn để ngăn tampon rơi xuống. Còn lại thì không có gì để che, Cận Ngạn hài lòng nhìn chiếc quần chữ T này không che khuất được hoa huyệt nhỏ của cô. Anh đầy tín nhiệm nói: “Hôm nay đã mặc qυầи ɭóŧ rồi thì không thể mặc quần áo. Ở nhà em chỉ được mặc nhiều nhất một thứ đồ trên người.”

Ngụy Sanh cũng không quá lo lắng, bình thường nói là mặc quần áo nhưng vì học nên phân nửa thời gian cô đều trần trụi, mà trong nhà người hầu chưa bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nên cô đã có thói quen trần trụi. Dù sao cũng rất thoải mái và thả lỏng. Tuy chỉ có một mình cô khỏa thân, cô bèn hỏi Cận Ngạn thì anh trả lời rằng bình thường anh khá bận rộn, thường xuyên phải ra ngoài, đôi khi phải họp hội nghị qua video call, nên không tiện cởϊ qυầи áo. Hơn nữa anh thích cô trước mặt mình không có gì che đậy. Nói chung là đủ loại lý do để cho cô lõα ɭồ trước mặt anh thoải mái.

Nghĩ vậy nên Ngụy Sanh ngoan ngoãn gật đầu. Cận Ngạn kéo cô ôm vào trong lòng, tận hưởng sự mềm mại từ đầu ngực và tiểu huyệt. Chơi đùa với cơ thể Ngụy Sanh một chút, anh nghĩ đến chuyện sắp xếp một tuần mới cho cô, vừa nghĩ vừa giải đáp vấn đề phức tạp cho cô. Anh thưởng thức cô gái rồi dịu dàng quyết định: “Tuần sau em sẽ khai giảng, hôm nay còn đến ngày sinh lý nên bây giờ em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Tuần này chúng ta sẽ không học bài mới. Hình như em còn muốn hỏi vì sao anh biết kỳ sinh lý của em phải không?”

Ngụy Sanh thán phục gật đầu, anh Ngạn lợi hại quá, luôn biết được cô đang nghĩ gì. Cận Ngạn thản nhiên nói: “Em là vợ tương lai của anh, đây không phải ngẫu nhiên mà phải thông qua các báo cáo quan sát từ mấy năm qua từ các tiểu thư thế gia sàng lọc. Từ đó anh có đủ loại tư liệu của em, em có muốn biết tiêu chí lựa chọn là gì không?”

Cô gái nhỏ vừa say mê lại sùng bái gật đầu, anh Ngạn quá thông minh. Cận Ngạn tiếp tục giải thích: “Điều kiện nghe thì đơn giản nhưng không hề. Mỗi đời của gia tộc họ Cận sẽ thừa kế một loại tính cách khác nhau. Nhưng ít nhiều gì cũng sẽ có chút không hoàn hảo, đôi khi là sự cố chấp, hoang tưởng hay trầm cảm, vân vân. Bởi vì truyền thống gia tộc là không được ly hôn, nhà họ Cận sẽ bắt đầu đưa ra các ứng cử viên phù hợp nhất, sau khi chọn được một người, họ sẽ đưa cô gái đó đến trường học làm dâu và để người chồng tương lai dạy dỗ. Cho đến khi cô dâu mới có thể hiểu rõ hoàn toàn tính cách và bù đắp khía cạnh còn thiếu của đương gia thì mới có thể kết hôn.”

Nói đến đây, Cận Ngạn nhìn cô nghiêm túc nói: “Thật ra tính cách của anh cũng có chỗ thiếu hụt. Em chắc hẳn cũng nhìn ra được. Anh muốn hoàn toàn kiểm soát em, khống chế em, điều này sẽ làm cho anh có cảm giác thành tựu và an toàn. Người bình thường sẽ không chấp nhận điều này, nhưng em lại không bài xích anh. Đó là lý do anh chọn em.”

Trong lòng Ngụy Sanh cũng có tâm tình phức tạp, nhưng trong thân tâm lại cảm thấy một loại an toàn khác thường. Một người hoàn hảo như anh Ngạn lại có vấn đề thiếu hụt trong tính cách, nhưng cô lhông biết anh thiếu hụt chỗ nào.

Cô thật sự thích được anh Ngạn quản giáo. Cô luôn tự do tự tại một mình hơn mười năm qua, thật ra Ngụy Sanh cũng không cảm thấy hạnh phúc. Ngược lại, cô luôn cô đơn, thậm chí thấy mình luôn là kẻ dư thừa, cô không thích cha mẹ bận rộn rồi tận hưởng cuộc sống của riêng họ. Cô cũng muốn có người toàn tâm toàn ý quan tâm mình, trân trọng mình, luôn được ở cạnh người đó. Cô chỉ cần nghe lời anh, để anh quyết định mọi thứ cho mình là được. Ơ, quả thật giống như mình và anh Ngạn đang bổ sung khuyết điểm lẫn nhau, quả thật trời sinh một đôi, rất vui vẻ, cô chân thành nói: “Em dường như hiểu ra rồi nhưng em thích được anh kiểm soát, bản thân không cần phải đưa ra các quyết định thật là thoải mái, cảm giác yên tâm hoàn toàn.”

Dần đạt được mục đích, Cận Ngạn tiến thêm một bước yêu cầu: “Nếu em thích bị anh khống chế, về sau anh có thể sẽ không giải thích nhiều nữa, em chỉ cần nghe lời của anh là được. Để khen thưởng em, từ bây giờ anh cho phép em có thể tùy ý nói chuyện mà không cần xin phép nữa. Tuy vậy em vẫn sẽ bị phạt nếu em nói không thỏa đáng. Về phần phạt thế nào sẽ do anh quyết định, em chỉ cần nghe theo, có làm được không?”

Cô một chút cũng không biết rằng mình luôn tùy ý nói chuyện mà không xin phép. Hóa ra, Cận Ngạn đã sớm không nhắc cô về việc không bị kiểm soát việc nói chuyện, nhưng cô không biết cho nên nghe thưởng thì cô lại hưng phấn quên hết bèn nhảy khỏi lòng anh thì bị cánh tay anh ôm chặt ấn vào ngực, cô không thèm để ý mà vẫn vui vẻ trả lời, “Cảm ơn anh Ngạn, về sau em sẽ nghe lời anh.”

Cận Ngạn gật đầu: “Anh sẽ xem xét biểu hiện của em, chẳng qua em còn nhớ tuần trước em đã phạm lỗi gì không?” Ngụy Sanh nhớ lại, tâm tình bỗng tuột dốc, lập tức cô cảm thấy sợ hãi. Nhưng sai là sai, ai bảo lúc đó cô không xin phép đã tự nói, nếu anh Ngạn sớm thưởng cô tùy ý nói chuyện thì tốt rồi, không dám oán giận anh nên cô lắp bắp trả lời, “Nhớ, nhớ ạ.”

“Nhớ là tốt rồi. Hôm nay ăn cơm xong sẽ hoàn thành hình phạt. Tuy tuần này em phải nghỉ ngơi nhưng bài học thì không được quên. Sau này, mỗi sáng thức dậy đều phải đến đánh thức anh, khẩu giao cho anh, vì du͙© vọиɠ anh mạnh mẽ, trước khi ăn cũng phải khẩu giao cho anh, trước khi ngủ cũng vậy, biết chưa?”

Ngụy Sanh gật đầu, giòn giã trả lời: “Em biết rồi, anh Ngạn.”