- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em
- Chương 57: Chương 57
Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em
Chương 57: Chương 57
Buổi chiều, Nguyễn Viên gọi điện cho dượng mình là Ngu Hữu Thanh, ông nghe cô nói, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nói cô đừng quá lo lắng, vì những người đó chỉ nhắm vào Thẩm gia, cho dù cô có làm gì đi nữa cũng không có ai quan tâm.
“Nhưng người đó là bạn trai của con mà” Bây giờ Nguyễn Viên rất bực bội, giống một đứa con gái được yêu thương cưng chiều.
Cho dù cô và anh đang giận dỗi nhau, nhưng cô vẫn rất quan tâm anh.
Ngu Hữu Thanh “À” một tiếng, “Vậy còn phải xem năng lực của gia đình nhà chồng tương lai rồi, chuyện này không thể gây ảnh hưởng đến sự vững bền của công ty đó.
Nếu con thấy lo thì chăm sóc bạn trai con nhiều hơn, an ủi, hỏi thăm, hỏi có cần con giúp đỡ gì không?”
“Như vậy có phải qua loa lấy lệ lắm không?” Nguyễn Viên cắn ngón tay, bây giờ cô cảm thấy không tốt chút nào.
Ngu Hữu Thanh cười một tiếng, nói: “Không sao đâu, lúc bạn trai con giải quyết chuyện này, con đừng nhúng tay vào là được.
Bây giờ con đang ở thành phố C sao?”
“Dạ, con đang ở thành phố C”.
Tết âm lịch qua nhà dượng ăn Tết đi, cách đây mấy ngày, Ngu Đàn có gọi cho dượng, nói năm nay nó về nước, muốn gặp con và Hạm Hạm.
Nguyễn Viên cắn môi, nhiều năm trôi qua cô luôn ăn Tết một mình ở thành phố C, bây giờ dượng lại gọi cô về, cũng không thể từ chối dượng được.
Nguyễn Viên không dám nói tình trạng hiện giờ giữa cô và anh cho dượng nghe, cô chỉ có thể “Dạ” một tiếng, sau đó nói hẹn gặp lại với Ngu Hữu Thanh.
Cô suy nghĩ cẩn thận lại lần nữa, đúng là bản thân không giúp được gì cho anh.
Có khi còn tạo thêm phiền phức.
Cô lại nằm lên giường lần nữa, lăn lê bò toài trên giường một lúc, cảm thấy quá chán, cô quyết định coi hai chương trình truyền hình đang rất hot.
Cô cầm tiền đi xuống lầu mua một ít trái cây, về nhà lại tiếp tục xem chương trình truyền hình.
Đúng là cuộc sống của trạch nữ, chính là nhàm chán như vậy đó.
Xem xong mấy tập, cô bỗng nhớ ra hình như anh không gọi lại cho cô, lúc cô mở màn hình điện thoại lên thì thấy vài cuộc gọi nhỡ.
Đều đến từ anh.
Chắc là lúc cô đi mua trái cây, anh đã gọi lại, nhưng cô không nhận cuộc gọi.
Cô cảm thấy thật tuyệt vọng.
Lúc cô gọi cho anh thì anh không bắt máy, còn lúc anh gọi cho cô thì cô lại không bắt máy.
Đây chính là lúc cần sự bình tĩnh của đầu óc.
Ai cũng nói con gái giận nhanh, hết cũng nhanh, nhưng bây giờ không phải là cô giận mà cô đang ngại.
Cô muốn hai người làm lành với nhau nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.
Cô uống thêm vitamin C, khiến bản thân thấy tỉnh táo hơn một chút.
Cô nấu một ít cơm, ăn xong mới cảm thấy cả cơ thể tràn đầy năng lượng.
Cô rất nhớ anh.
Lúc trước mỗi khi ăn xong, anh sẽ giúp cô rửa chén, rửa xong thì sẽ ôm cô vào lòng anh, rồi kể chuyện lúc trước của anh cho cô nghe, sau đó hỏi cô có muốn chơi game với anh hay không?
Cô rất thích cảm giác an toàn mà anh mang lại, từ cơ thể anh, cô luôn cảm thấy một sự an toàn.
Trên người anh toàn là cơ bắp nhưng anh rất dịu dàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, vô cùng yêu thương, chăm sóc
Chính vì anh luôn đối tốt với cô nhưng cô không hiểu sao anh lại nói cô muốn bù đắp, không muốn anh bị thua thiệt?
Cô cảm thấy anh vì cô mà phải lo lắng, đi bôn ba khắp nơi, cô chỉ muốn xin lỗi anh mà thôi.
Có thể là do suy nghĩ của nam và nữ quá khác nhau, chờ có cơ hội cô phải giải thích rõ ràng cho anh hiểu mới được.
Nhưng mà bây giờ …
Hừ, rõ ràng là anh sai mà, chờ anh tới dỗ cô rồi cô sẽ bắt đầu “dạy dỗ” lại anh.
Cô vẫn không nhịn được, quyết định livestream.
Hôm nay cô không biết phải livestream cái gì, mà livestream lần này, cô cũng không share lên trang Weibo của mình.
Ở trong phòng livestream, cô mở nhạc nền, tìm thấy danh sách những bài hát nhạc nền mà Thẩm Dục thường mở mỗi lần livestream, rất nghiêm túc nghiên cứu gu âm nhạc của anh.
Cô chơi xếp hạng một mình rất vui, mà cũng không biết từ lúc nào một lượng lớn fans ùa vào phòng livestream, cô nhìn nhìn con số đang tăng trên màn hình và những dòng bình luận đa phần đều quan tâm đến cô và anh.
Nguyễn Viên vẫn giữ thái độ như lúc trước, không trả lời, vẫn tiếp tục chơi game.
Vốn dĩ kĩ năng và khả năng phản ứng của cô rất tốt, thao tác cũng khá nhanh, thắng liên tục năm trận, Cô nhanh chóng đạt được xếp hạng vương giả, nếu thuận lợi trong đêm nay thắng được mười trận liên tục thì ngày mai cô có thể lên được vương giả rồi.
Lúc trước cô thấy leo lên vương giả thật khó, bây giờ chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được.
Cô có cảm giác mình đã quên mất thời gian, cứ vậy mà tiếp tục đánh, tiếp tục livestream, thậm chí trong phòng livestream có người tặng rất nhiều hỏa tiễn, cô cũng không để ý.
Bình luận lại dậy sóng, hỏi Thẩm Dục bây giờ có ổn không? Tiểu Nhuyễn Muội không lo lắng sao?
Bây giờ vị trí của cô ở bảng xếp hạng vương giả đã vững vàng nhưng cô vẫn không quan tâm, người khác muốn sao thì cứ kệ họ.
Đa phần streamer đều hi vọng cô và anh yêu nhau thật vui vẻ, hạnh phúc, đừng có livestream nhiều quá mà cướp mất vị trí đứng đầu bảng của họ.
Cô vừa đánh xong một trận, đứng dậy tắt đèn phòng khách, pha cho mình một ly nước mật ong.
Cô đem mic qua bàn, mở mic sau đó nói: “Cảm ơn mọi người đã tặng quà, nếu ngày mai có bạn nào cần lên lớp thì hãy ngủ sớm đi.
Có thể đêm nay cũng như vậy, nếu livestream nửa chừng buồn ngủ quá thì tôi sẽ tắt livestream.
Yêu mọi người, ngủ sớm đi nhé, tôi tiếp tục chơi game đây”.
Nguyễn Viên tắt mic rồi đặt sang chỗ khác, tắt đèn bàn, tránh cho ánh đèn phản quang làm đau mắt.
Khi cô ngước mắt lên nhìn màn hình lần nữa thì thấy avatar Thẩm Dục sáng lên.
RS Thẩm Dục: Ngủ sớm một chút, đừng làm anh lo lắng.
Trên giao diện của màn hình livestream vẫn đang dừng ở màn hình xếp hạng đơn, chỉ cần nhấn vào là sẽ bắt đầu tìm trận, nhưng cô lại do dự.
Bây giờ trong lòng cô rất do dự, liệu có muốn nghe anh nói hay không?
Nhưng hôm nay may mắn không tệ, hơn nữa không gặp phải đồng đội quá “gà”, thuận buồm xuôi gió như vậy leo thẳng lên bậc vương giả.
Thôi thì … Tiếp tục đánh vậy.
Nguyễn Viên nhấn vào trận, Thẩm Dục không thấy ngạc nhiên.
Anh cầm điện thoại ngồi dậy, đi xuống lầu mở tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng, mở nắp ra, uống nửa chai rồi thở dài.
Cô không phải là một người dễ dàng tha thứ cho người khác, bây giờ cô còn đang giận anh, không chịu nói chuyện với anh.
Anh cảm thấy bản thân thật dại dột, người anh mong nhớ đang ở thành phố B mà anh lại không có cách nào để bay qua đó dỗ dành cô.
Hơn nữa, ông anh trai già còn cần anh hỗ trợ, nếu anh đi lúc này bố mẹ anh lại mắng chửi anh là thằng con bất hiếu.
Vốn dĩ chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, là do anh chuyện bé xé ra to.
Thích một người, nên bao dung cô ấy mọi lúc, mặc kệ cô chôn giấu lòng mình sâu bao nhiêu, nhưng cô vẫn luôn biểu hiện một vài điều nho nhỏ đáng yêu, vậy mà anh lại làm tổn thương cô, làm cô khóc vô cùng đau lòng.
Trong nhà luôn có người làm buổi đêm, thấy anh ở dưới lầu, người làm đi qua hỏi: “Tiểu thiếu gia, ngài có đói bụng không?”
Người làm cũng rất hiểu tâm trạng của chủ nhà, lúc chiều Thẩm Dục chỉ ăn mỗi miếng bánh mì rồi đi ngủ, bây giờ mới dậy, chắc chắn rất đói bụng.
Thẩm Dục đột nhiên nhớ cô thường xuyên nấu bữa sáng cho anh, mỗi chén mì cô nấu giống như đặt rất nhiều tâm ý trong đó.
Thấy anh ăn hết chén mì, cô sẽ cười vui vẻ, lúc đó đôi mắt cô cong lên như vầng trăng non.
Rõ ràng cô đã biểu hiện rất rõ ràng, tuy nhỏ thôi nhưng cô vì anh mà nấu cơm, tình nguyện vì anh mà thay đổi rất nhiều thói quen, không phải là sự nhượng bộ lớn nhất rồi sao?
Yêu nhau phải bao dung cho nhau, đều phải vì đối phương mà cố gắng, cái này không gọi là tình yêu thì là gì?
Trong đầu anh lúc này tràn ngập suy nghĩ về cô, điện thoại trong tay vẫn vang lên âm thanh của trận game đang diễn ra.
Anh lơ mơ gật đầu, đôi mắt mất đi tiêu cự: “Tôi muốn ăn mì, hay là dì cứ nấu cho tôi một chén đi”.
“Vâng, tiểu thiếu gia”.
Người làm mở đèn phòng bếp lên, Thẩm Dục ngồi trong phòng ăn nhìn Nguyễn Viên đang thao tác Điêu Thuyền trên màn hình.
Bỗng dưng một suy nghĩ nhảy ra trong đầu anh, hay là anh “trói” cô thật chặt bên cạnh anh, dù sao đều là người trưởng thành cả rồi.
Có phải là anh “dính” cô quá rồi không?
Thật sự thích cô quá, thích ôm cô, thích hơi ấm còn có hơi thở ngọt ngào, vòng eo mềm mại, tất cả anh đều thích.
Không có cách nào buông tay, từng giây từng phút đều nhớ cô.
Thẩm Dục phát hiện cô đang phát danh sách nhạc của anh, anh không biết làm sao cô có thể tìm được nhưng hành động này của cô khiến anh rất cảm động.
Cô hẳn là rất thích anh, là do anh không đúng.
Nghĩ như vậy, anh không nhịn được lại tặng cô rất nhiều quà, dù sao một nửa để tặng “vợ” còn một nửa cũng chảy lại vào túi anh mà thôi, đằng nào cũng có lời.
Chén mì rất nhanh được bưng lên, Thẩm Dục nhìn chén mì thịt bò, nước canh thơm nồng, có rất nhiều đồ ăn trong chén.
Thẩm Dục cười với người làm một cái: “Như vậy là được rồi, cảm ơn dì, dì đi ngủ đi, tôi ăn xong sẽ tự dọn dẹp”.
Người làm không nói gì, chỉ gật đầu, im lặng rời khỏi phòng.
Thẩm Dục vặn lớn âm thanh trong điện thoại, tiếp tục xem cô livestream.
Anh gặp một đũa mì lên ăn, vị không tệ, nhưng cảm giác không giống mỗi lần Nguyễn Viên nấu cho anh ăn.
Thẩm Dục phát hiện phong cách chơi game của cô rất giống anh.
Tuy lúc trước anh chơi chuyên nghiệp ở vị trí đường trên, còn cô chơi đường giữa, hơn nữa hai game không hoàn toàn giống nhau, nhưng cách chơi giống nhau.
Nói đơn giản là phong cách mạnh mẽ nhưng có tính toán rõ ràng, sát thương gây ra sẽ đạt được mức cao nhất.
Chiêu cuối của Điêu Thuyền chính là nguồn gây sát thương lớn nhất, chỉ cần tốc độ tay đủ nhanh, cho dù không biết cách đánh thì chỉ cần dùng chiêu cuối là đủ.
Thẩm Dục ăn được hai phần ba bát mì thì không ăn nữa, nhưng anh nhớ lúc nào cô cũng nói không được lãng phí thức ăn, cuối cùng anh vẫn cố ăn hết rồi cầm chén đi rửa sạch sẽ, sau đó trở về phòng mình.
Tối nay không tệ, cô gặp được rất nhiều đồng đội chơi hay, phối hợp rất tốt.
Trong một game đề cao sự phối hợp giữa đồng đội, nếu như đầu trận xảy ra đánh nhau, bên nào ăn được lợi thế trước rồi dần dần đem ưu thế đó phát triển dần dần thì trận đấu đó sẽ rất khó thua, nhưng cũng không phải là không có ngoại lệ.
Hai trận đấu đầu tiên trôi qua rất êm ả, mỗi lần cô chơi game tay thường chảy ra rất nhiều mồ hôi, cô cũng rất lo lắng.
Lúc lên được bậc xếp hạng vương giả đã 2 giờ sáng, cô xoa xoa đôi mắt, thở dài một hơi.
Nếu không có gì bất ngờ, mai cô có thể lên được top 1 của bậc vương giả.
Cả cô và tướng yêu thích của cô Điêu Thuyền đều sẽ làm được.
Nguyễn Viên tắt livestream, cắm sạc điện thoại, cố gắng chống đỡ bản thân đứng lên đi đánh răng, rửa mặt, sau đó ngã ra trên giường rồi ngủ lúc nào không hay.
Thẩm Dục xem xong livestream của cô, tinh thần tốt hơn một chút, anh quyết định sau này anh sẽ giám sát việc thức khuya của cô, không thể để cô thức khuya như vậy.
Lúc này thì thôi đi, cô lên được bậc vương giả anh cũng rất vui.
Anh để điện thoại qua chỗ khác, tắt đèn ở trên tủ đầu giường rồi nhắm mắt lại.
Cùng cô ngủ một giấc thật say.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em
- Chương 57: Chương 57