Sau khi véo một cái lên mặt Thẩm Dục, Nguyễn Viên lại trở về chỗ ngồi, cầm điện thoại lên bấm và không nói gì nữa.
Chả hiểu sao cô lại nghĩ anh ‘xấu tính’ nữa, trong khi cô cũng ‘xấu tính’ không kém gì.
Tướng của anh đã hồi sinh nhưng anh không thèm di chuyển.
Bây giờ anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của một tên thẳng nam “Tại sao cô ấy lại nói mình ‘xấu tính’?”
Nghĩ một lúc vẫn không hiểu, đành phải giấu suy nghĩ vào lòng, mang tâm trạng không vui tiếp tục ván đấu.
“Dục ca ah, cô ấy chỉ muốn làm nũng với anh thôi”.
“Giọng nói của Tiểu Nhuyễn Muội thật là ngọt quá, tôi là con gái mà còn không chịu nổi, huống chi là Dục caaaaa”.
“Nếu em có được một nửa giọng nói ngọt ngào của Tiểu Nhuyễn Muội thì thoát ế lâu rồi QwQ”.
Thẩm Dục vẫn tiếp tục livestream LOL, Nguyễn Viên ngồi bên cạnh nhấn vào trang chủ của VGVD, thấy trên đó có bài thảo luận làm sao để thăng hạng nhanh trong bảng xếp hạng quốc phục. Cô nhìn thấy có một ý kiến, đó là đánh thua nhiều trận khiến đồng đội bị rớt điểm, đồng thời bậc xếp hạng cũng rớt xuống, rồi leo lên lại thì điểm trên bảng xếp hạng quốc phục sẽ tăng lên rất nhanh.
Nguyễn Viên cảm thấy phương án này cũng không ổn lắm, nếu hại đồng đội rớt điểm chỉ vì mình muốn tụt bậc xếp hạng thì đúng là chơi ác quá rồi. Nhưng cô quen rất nhiều người, có thể cùng cô rớt 5 trận, chỉ có điều cô lười nhắn tin nhờ bạn bè. Nguyễn Viên cảm thấy tự mình dựa vào thực lực bản thân leo lên vẫn tốt hơn.
Tối nay không thích hợp cho việc leo bậc của cô vì cô bị cướp vị trí quá nhiều, ngoại trừ vị trí đi rừng thì những vị trí đường trên cô vẫn biết chơi một chút, nhưng so sánh với những người cùng bậc xếp hạng thì cô vẫn kém quá nhiều.
Vị trí xạ thủ cũng bị cướp. Hai người xạ thủ và hỗ trợ chơi cùng nhau nên bắt buộc phải đi chung đường, tiện việc hỗ trợ cho nhau, vì vậy Nguyễn Viên chỉ đành đi đường trên.
Cô chọn tướng Tào Tháo, mức độ thành thạo tướng này của cô vẫn ở màu xanh lá cây, không biết vì sao đồng đội bắt đầu cười nhạo cô, nói có phải cô cố ý chọn Tào Tháo để phá trận đấu hay không?
Nguyễn Viên không trả lời, cô chỉ im lặng đi lên đường của mình.
Lúc mới vào trận cô thường hay gặp rất nhiều đồng đội, dễ suy sụp tinh thần chiến đấu, chọn một tướng không phù hợp với ý của họ thì họ liền nói trận này lại thua rồi, như vậy làm sao thắng nổi, sau đó chọn một tướng không biết chơi thì lại nói ‘thử tướng’, ‘phá trận đấu’.
Cô cảm thấy loại người này buồn cười nhất, người khác có thể hại bạn nhưng chính bản thân người đó cũng tự hại mình, như vậy thì còn trách ai được.
Đối với Nguyễn Viên, game chỉ dùng để giải trí mà thôi.
Vốn dĩ là người chơi game chứ không phải là game chơi người.
Nguyễn Viên trốn vào trong bụi cỏ ở đường trên, cô muốn tạo ra được lượng sát thương lớn nhất, vì thế cô lựa chọn bảng ngọc xuyên giáp, cộng đến 100 điểm vật lý xuyên giáp.
Kẻ địch gồm có xạ thủ và hỗ trợ của đội đối phương, đang đi chung với nhau, vốn dĩ cô định lao lên bào bớt máu của xạ thủ và hỗ trợ đội đối phương, nhưng nghĩ lại nếu làm vậy thì hại nhiều hơn được, nên cô quyết định chui ra khỏi bãi cỏ đánh lính để lên được cấp 4.
Sau khi đạt được cấp 4 cô lại bắt đầu chui vào bụi cỏ tiếp tục mai phục xạ thủ và hỗ trợ đội đối phương, đột nhiên, cô phát hiện xạ thủ đội đối phương vẫn chưa ra đường, trên khu vực đường trên chỉ có mỗi hỗ trợ đang đẩy lính vào sát trụ của cô. Nguyễn Viên nghĩ có lẽ xạ thủ đội đối phương đã vào rừng của đội cô cướp bùa đỏ rồi.
Cô rất cẩn thận đi qua khu vực bùa đỏ của nhà mình, thấy trên màn hình bùa đỏ vẫn còn nhưng giờ nó đã biến mất, cô chắc chắn rằng xạ thủ đội đối phương đã ăn con bùa đỏ của đội mình.
Cô trực tiếp dùng luôn chiêu cuối, bay thẳng vào bụi cỏ, ấn một bình máu, cô thao tác rất nhanh, Lỗ Ban tưởng ăn xong bùa đỏ rồi thì có thể rút lui một cách an toàn, nhưng không kịp, bị Nguyễn Viên dùng chiêu cuối lên người rồi dùng chiêu thứ hai lấy được mạng của Lỗ Ban.
Lỗ Ban bé nhỏ tội nghiệp, chạy không kịp.
Đúng lúc này, hỗ trợ của đội đối phương cảm thấy không đúng lắm, chạy về hướng này nhưng đã chậm một bước.
Nguyễn Viên cười to hai tiếng ha ha, lúc này cô mới vui vẻ chạy lên đường trên dọn lính.
Tuy rằng cô đã rất cố gắng, nhưng đồng đội cô lại quá nhanh nản lòng.
Rừng đối phương nhắm vào bộ đôi đường dưới của đội cô, rất hay xuống gank đường dưới cùng với đường giữa đối phương, toàn là 4 vs 2, đường giữa đối phương rất biết di chuyển, hỗ trợ cho đồng đội. Cặp đôi đường dưới của đội cô bị bắt hai lần, không theo kịp nhịp phát triển của trận đấu.
Nguyễn Viên đã lên được cho Tào Tháo một thanh Huyết Hồn Kiếm, có khả năng hạn chế việc hút máu, sau đó cô lại lên thêm một vài món đồ bảo đảm cho lượng sát thương có thể gây ra: áo choàng lửa, mắt phượng hoàng, gươm quỷ.
Tướng Tào Tháo của cô là tướng mạnh nhất trong đội, cho dù là vậy, cũng không đủ để chiến thắng.
Cô có thể giữ đường trên rất ổn nhưng đường giữa và đường dưới của đội cô thì hoàn toàn bị hủy diệt, đội đối phương sắp đẩy đến nhà của cô.
Không còn cách nào khác, cô chỉ còn cách rút về, mai phục ở khu vực đường giữa để bắt đường giữa đối phương, nhưng người chơi đường giữa đối phương quá mạnh, cô có mạnh bao nhiêu cũng chỉ có thể cùng chết với đường giữa đối phương.
Không thể tin được đây là bậc xếp hạng tinh diệu sao? Sao lại nhút nhát, mất tinh thần một cách dễ dàng đến vậy?
Bây giờ tướng của cô gϊếŧ được 5 mạng người, tỷ lệ mạng giữa 2 đội đang là 8:25.
Cô cảm thấy trận đấu này nếu kéo dài thì có thể thắng được, bởi vì đường giữa và xạ thủ của đội cô vẫn có lượng sát thương rất tốt.
Nhưng xạ thủ đội cô đã phạm phải một lỗi sai chí mạng, 4 người trong đội quyết định đầu hàng, Nguyễn Viên bất lực nhìn thấy nhà chính của mình bị nổ.
“Cái đám quái quỷ này là sao vậy?” nhìn thấy dấu hiệu MVP xuất hiện, cô cảm thấy tâm trạng của cô đã bị 4 thành viên trong đội phá hỏng hoàn toàn.
Không lẽ đồng đội của cô trong trận này ‘gà’ đến vậy sao? Trong trận đấu họ không hề thể hiện một chút gì cả.
Cảm giác thất vọng nổi lên trong lòng cô, Nguyễn Viên nằm trên ghế chơi game, ngửa mặt lên nhìn trần nhà.
Thẩm Dục vừa đánh xong một trận đấu, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Viên, thấy tâm trạng cô không tốt lắm.
“Có chuyện gì đã xảy ra sao?” anh vẫn luôn quan tâm đến cảm xúc của cô.
Lúc trước anh còn đọc được một vài bài viết trên Weibo, nam nữ hẹn hò với nhau thì con gái không thích con trai làm gì nhất? Trong đó, câu trả lời nhận được nhiều like nhất chính là “Không thích con trai chơi game không để ý đến bạn gái”.
Anh sợ cô cũng có cảm giác như vậy.
Nguyễn Viên nhướng mày nhìn anh, cô xua tay với anh, nói không sao, sau đó đi ra ngoài pha một ly nước rồi nhìn qua ly nước của anh, thấy ly nước của anh cũng gần cạn tới đáy.
Cô cầm lấy ly của anh nói rằng sẽ pha giúp anh một ly nước, trên mặt vẫn bình thường, anh không livestream nữa, nói kết thúc buổi livestream tại đây với fans, sau đó tắt livestream.
Lúc nãy anh nhìn thấy cô vừa thua một trận trên VGVD có lẽ vì thua nên tâm trạng cô không tốt lắm.
Anh tắt rồi thu dọn mic một cách cẩn thận, đúng lúc Nguyễn Viên cầm theo ly nước đi vào, thấy anh đang đóng máy tính, cô hỏi anh: “Ủa, anh không livestream nữa sao?”
Sao anh có thể thu dọn mọi thứ nhanh đến vậy?
Thẩm Dục tắt đèn trong phòng, sau đó cầm điện thoại của Nguyễn Viên rồi cầm ly nước trong tay cô.
Còn cô bị anh kéo qua phòng khác.
Thẩm Dục để ly nước lên đầu bàn, Nguyễn Viên đứng ở cửa, cô cứ tưởng tối nay cô qua đi để cùng anh livestream, nhưng bây giờ chưa đến 9 giờ anh đã tắt livestream rồi. Cô nhìn điện thoại của mình trong tay anh, bước qua muốn anh trả lại điện thoại cho cô.
“Trả điện thoại cho em, nếu anh không livestream thì em về nhà đây”.
Thẩm Dục ngồi ở trên giường, kéo tay cô, Nguyễn Viên ngã ngồi xuống đùi anh.
Sau đó tay anh vòng qua eo cô, cô muốn chạy cũng không chạy được.
“Anh đang tính làm gì vậy?” Cô có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của anh, mông của cô vẫn đang ở trên đùi của anh, cảm thấy hơi khó chịu nên cô xoay xoay người.
Tay anh đột nhiên dời xuống dưới, rồi chạm nhẹ vào mông cô.
Mặt cô đỏ lên, tay chống lên ngực anh, tức giận nói to: “Anh là đồ lưu manh”.
“Anh chỉ lưu manh với một mình em”.
Thẩm Dục cười đến mức từ đầu đến đuôi mắt đều cong lên, bộ dạng của anh lúc này rất quyến rũ người khác, cô bất lực đành ngồi yên nhìn anh, cô khẽ: “Hừ” một tiếng.
Hai người chỉ cần ở bên cạnh nhau, dù không làm gì nhưng vẫn cảm thấy tình cảm dành cho nhau đang dâng trào, Thẩm Dục cúi đầu hôn lên cằm của cô.
“Tối nay ở lại đây với anh đi, được không?”
Anh đã ám chỉ rõ ràng đến vậy nhưng cô dứt khoát nghiêng đầu quay đi, giả vờ không hiểu anh đang nói gì.
Trong phòng ánh đèn rất tốt, anh có thể cảm nhận được mùi hương sữa nhàn nhạt trên người cô.
Làn da của cô rất trắng, hôm nay coi mặc một chiếc áo hoodie màu hồng nhạt cùng với một chiếc quần jean, mái tóc dài của cô vẫn để xõa sau lưng.
“Anh không làm gì em hết, anh đảm bảo đấy, anh thề luôn, được không?” Thẩm Dục biết Nguyễn Viên nghĩ anh muốn cô ở lại để làm điều ‘mờ ám’ gì đó.
Tuy rằng anh đã ế 25 năm, anh cũng muốn khai trai lắm chứ, không biết cô có thể hiểu điều đó cho anh không nữa.
Cô hơi bình tĩnh lại, quay đầu nhìn anh, cảm xúc vẫn như cũ, cảm thấy anh giống một con sói xám đang vẫy đuôi.
Thẩm Dục cảm thấy hình như cô định đồng ý sau đó lại lắc đầu: “Không được, em vẫn còn nhỏ lắm, không thể ở cùng với đàn ông đâu”.
Nguyễn Viên là một người rất tinh tế, cô biết anh thích cô, hơn nữa anh cũng không nỡ ép buộc cô, chỉ cần cô không muốn, anh nhất định sẽ không làm gì cô.
Biểu cảm mất mát của anh hiện rõ lên mặt: “Vậy lúc nào em mới lớn đây?”
Cô chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh, không nhịn được nói thật: “Thật ra, em chưa từng có dự định yêu đương ở thời đại học, đây là vượt qua dự định của em rồi đó”.
Anh có thể nhận ra được điều đó, nếu không phải anh liên tục bám theo cô, năn nỉ thì có lẽ cô sẽ không dễ dàng đồng ý với anh đâu.
“Bây giờ hai người chúng ta đang ở cùng nhau, em không thể mặc kệ anh được”.Nguyễn Viên đột nhiên nở nụ cười, bàn tay của cô khẽ vuốt mái tóc dày của anh: “Em nói trước với anh nhé, sang năm em muốn thi tiếng Anh cấp 6, còn phải đi thực tập, thật sự em không có thời gian để yêu đương, bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đó nha”.