- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em
- Chương 43
Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em
Chương 43
Nguyễn Viên được Thẩm Dục ôm chặt trong lòng, cái cảm giác được anh ôm chặt khiến cô cảm thấy rất an toàn và lưu luyến.
Tay cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, ôm chặt thêm một chút thì tốt rồi.
Thẩm Dục vỗ nhẹ lên lưng cô rồi đứng yên, trên khóe môi nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng: “ Anh biết rồi, sau này anh sẽ không dọa em như thế nữa, ngoan”.
Thẩm Dục biết anh đã dọa cô quá mức nhưng nếu anh không dùng thủ đoạn mạnh mẽ thì có lẽ cô vẫn sẽ như đối xử với anh như trước, không làm rõ mối quan hệ giữa hai người họ.
Thẩm Dục muốn buông cô ra nhưng Nguyễn Viên vẫn nắm chặt áo sơ mi của anh, đầu vùi vào trong ngực anh giống như không muốn rời xa anh vậy.
Trong lòng Thẩm Dục hơi ngạc nhiên nhưng thấy Nguyễn Viên như vậy, anh cũng đứng yên, im lặng ôm cô vào lòng.
Rất lâu sau Nguyễn Viên mới lên tiếng: “ Em cảm thấy có lẽ em thật sự thích anh”.
Cô không chắc chắn lắm vì thế không dám nói ra ngoài, chỉ biết dùng những cử chỉ để thể hiện cho anh biết.
Tim Thẩm Dục đột nhiên đập rất nhanh, Nguyễn Viên vẫn ở trong ngực anh vì thế cô nghe rất rõ ràng tiếng đập của trái tim anh.
Nhịp tim của anh đập hơi nhanh, cô còn ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng trên người anh, tạo cho cô cảm giác an toàn.
“Lúc nhìn thấy anh mặt em sẽ đỏ lên, lúc anh đi em cũng rất nhớ anh, khi anh nói chuyện với em, em đều tập trung lắng nghe… Như vậy có được coi là thích không?”
Nguyễn Viên không xác định được tâm tình của mình.
Cô rất muốn yêu nhưng cũng rất sợ tình yêu.
Làm sao có thể mâu thuẫn đến vậy?
“Em cũng nhờ anh hỏi Nguyễn Viên rằng bây giờ cô ấy đang nghĩ gì? Em cũng muốn biết rốt cuộc em có thích anh hay không?”
Anh thật sự quá dịu đàng, Nguyễn Viên không biết tại sao cô lại khóc, cô chỉ biết khi mình vừa nói xong nước mắt đã rơi xuống.
Bố mất từ khi còn nhỏ, từ lúc đó cô luôn thiếu cảm giác an toàn. Khi còn nhỏ cô đã được bố yêu thương, cưng chiều, nên khi ông mất cũng là lúc cô mất đi cảm giác đó, trong lòng cô đau khổ rất nhiều.
Sự dịu dàng, hiền lành của Thẩm Dục giống như nước bao phủ xung quanh cô, khiến cô không thoát ra nổi.
“Em thích… Thẩm Dục, em thích anh”.
Cô càng không ngăn được những giọt nước mắt của mình rơi xuống, anh nghe thấy tiếng “hic hic” trong lòng mình, anh biết cô đang khóc nhưng anh không biết phải dỗ dành cô như thế nào.
Anh đành tiếp tục vỗ nhẹ sau lưng cô, giọng nói hốt hoảng nói: “ Nếu em không muốn trả lời thì đừng trả lời là anh sai, là anh làm em buồn, đừng khóc, đừng khóc nữa,…”
Sau khi nghe được câu an ủi của anh, cô càng khóc lớn hơn, cô còn không biết rằng mình có thể vùi vào trong lòng một người đàn ông rồi khóc lớn như vậy.
Hơn nữa cô đã tự nhủ với bản thân rằng không cần khóc rất mất mặt nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống nhưng nước mắt vẫn tuôn ra như suối đổ.
“ Em… Hôm qua em hôn anh một cái có phải anh thấy em rất dễ dãi không?”
Nguyễn Viên chui ra khỏi vòng ôm của Thẩm Dục, ngực vẫn còn phập phồng, nước mắt vẫn còn dính lại trên lông mi, nhìn qua thấy rất đáng thương.
“Làm sao có thể thấy em dễ dãi được, em đáng yêu như vậy mà, chính cái hôn ngày hôm qua của em đã tiếp thêm động lực cho anh đấy”.
Nếu không phải hôm qua em hôn anh một cái có lẽ anh đã chìm vào cảm giác thất bại một thời gian rồi.
Nụ hôn đó giống một mồi lửa, thiêu đốt luôn cái cảm giác thất bại của anh.
“Bây giờ em nói em thích anh, có phải bây giờ anh đang rất đắc ý không?”
Thẩm Dục không biết tại sao cô lại đi hỏi vấn đề này nhưng trong lòng anh vẫn có chút bất đắc dĩ nhưng anh vẫn dùng ngón trỏ lau nước mắt đang chảy xuống trên mặt cô.
“ Đắc ý gì? Bây giờ coi như là hai chúng ta đang ở bên nhau đúng không? Anh còn phải lo lắng không biết có lúc nào bị em bỏ rơi không đây?”
Nguyễn Viên ngước mắt lên nhìn Thẩm Dục, nước mắt cô vẫn còn rơi, tầm mắt không rõ dù sao bây giờ cô cũng không xinh xắn gì, quyết đoán hỏi ngược lại anh: “ Vậy anh có thế không? Nếu anh không thích em nữa, anh bỏ rơi em sao?”
“ Tại sao anh lại chia tay em? Em tốt đẹp như vậy, anh chỉ muốn cưng chiều em đến tận trời mà thôi” Thẩm Dục không biết tại sao anh có thể ăn nói trơn tru, êm tai đến vậy, thấy Nguyễn Viên lấy tay lau nước mắt của mình, anh cảm thấy lời nói của mình rất tốt.
“Vậy…”
Cô còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng đột nhiên lại nghĩ không ra, chỉ có đôi môi hơi mở ra muốn nói cái gì lại thôi.
“Cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy tình yêu là gì, anh sẽ không vứt bỏ em chỉ vì anh nhất thời ham thú thứ mới mẻ, anh không theo đuổi em xong rồi lại bỏ em qua một bên. Em nghĩ lại xem, em còn trẻ như vậy mà đã trải qua ba kì bầu cử rồi. Nói như nào thì em cũng có lợi thế hơn anh không phải sao?”
Nguyễn Viên gật đầu giống như là đồng ý với lời anh.
Cô chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Cô nhướng mày hỏi: “ Như vậy có được tính là ở bên nhau chưa?”
Thẩm Dục nhìn bàn tay của anh được cô cầm chặt, nở một nụ cười rồi xoa đầu cô: “ Tính”.
….
Thẩm Dục mở cửa lấy những món mà Nguyễn Viên mới gọi vào, anh mở ra mới biết là một mâm sushi, anh để nắp ở trên bàn, Nguyễn Viên lấy một cái chén nhỏ bỏ một chút mù tạc lại đổ thêm vài muỗng nước tương vào.
Thẩm Dục ngồi bên cạnh cô, Nguyễn Viên hỏi: “Anh đi chơi với em nhiều ngày rồi, sáng nay anh làm gì vậy?”
Nguyễn Viên cầm chiếc đũa gắp một miếng sushi rồi chấm vào nước chấm.
“ Liên lạc với công ty truyền thông sau lưng Nhan Tiểu Phong”.
Anh không nói làm sao để liên lạc với công ty truyền thông đó, Nguyễn Viên gật đầu giống như cô không quá để ý.
Một miếng sushi vào miệng, hương vị mù tạt nồng đậm lại hơi cay xông lên mũi cô, Thẩm Dục nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hỏi: “ Buổi trưa không ăn cơm sao?”
Bên khóe miệng cô vẫn còn dính một chút nước sốt, Thẩm Dục nghiêng người lấy một tờ giấy giúp cô lau miệng, Nguyễn Viên nheo mắt lại cười cười: “ Em không muốn đi ra ngoài, thôi cho em làm trạch nữ ở nhà cả ngày đi”.
“ Được thôi” Thẩm Dục nghiêng đầu nhìn cô, Nguyễn Viên tiếp tục ăn sushi không kiêng kị Thẩm Dục đang ngồi ngay bên cạnh.
Nếu đã đồng ý với anh rồi thì từ nay về sau hai người là người một nhà, cho nên Nguyễn Viên có sao cũng được, yêu thì yêu hết mình.
Đột nhiên cô nhớ tới lời Tiết Linh Quân đã nói với mình, có đôi khi tình yêu xuất hiện một cách thân bất do kỷ(1).
Cô để ý đến ánh mắt bên cạnh mình, Nguyễn Viên bỏ thêm một miếng mù tạt vào trong chén nước chấm, cô hỏi Thẩm Dục: “ Anh đang làm gì vậy… Sao anh chứ nhìn chằm chằm vào em vậy”.
“ Trước kia phải cẩn thận ngắm nhìn bây giờ có thể trắng trợn, thoải mái nhìn đương nhiên là muốn nhìn nhiều hơn rồi”.
Nguyễn Viên bị lời nói của anh chọc cười, bỏ đôi đũa xuống cầm một món đồ quay về chỗ anh, đặt trước mặt Thẩm Dục: “ Em cứ tưởng món quà này em sẽ tặng khi em trả lời anh nhưng bây giờ chúng ta ở bên nhau rồi, cái này tính là qua ra mắt đi”.
Thẩm Dục mở hộp quà bên trong liền xuất hiện một chiếc đồng hồ nam.
Khóe môi anh cong lên, quả nhiên là mua cho anh.
“Hôm đó em đi trung tâm thương mại cũng không đi dạo nhiều cho lắm nhưng chiếc đồng hồ này làm em cảm thấy rất đẹp, rất hợp với anh”.
30 vạn nhân dân tệ có lẽ đối với anh không quá lớn nhưng đây lại là tâm ý của cô, Thẩm Dục cầm lấy chiếc đồng hồ rồi tháo chiếc đồng hồ trên tay mình thay vào đó là chiếc đồng hồ Nguyễn Viên tặng.
“ Vẫn là anh không hiểu nổi tâm tư của con gái, không ngờ em đã sớm muốn đưa anh quà ra mắt rồi”.
Nguyễn Viên nhìn chiếc đồng hồ trên tay Thẩm Dục, vui vẻ ra mặt, cô vẫn còn mặc chiếc váy ngủ màu xanh đậm kia, Thẩm Dục đem đồng hồ của mình bỏ vào lại trong chiếc hộp rồi cất đi.
“Khi đó em muốn cảm ơn anh vì anh đã giúp em giải quyết những chuyện phiền toái thật ra em cũng không nghĩ nhiều ”.
Không cẩn thận nói ra lời thật lòng mất rồi, Nguyễn Viên lại cầm đôi đũa lên, yên lặng cúi đầu.
Thẩm Dục dứt khoát coi như không nghe thấy mà nhìn chằm chằm vào chiếc váy mà cô đang mặc: “ Sau này không được tùy tiện mở cửa như vậy nữa biết chưa? Nếu người ngoài cửa lúc đó không phải anh mà là một người đàn ông khác mà em lại mặc váy ngủ như vậy thì khác gì dẫn sói vào nhà”.
Nguyễn Viên mới ý thức được, cô cúi đầu nhìn thoáng qua váy ngủ mặt lập tức đỏ lên.
Hình như cô đã dẫn sói vào nhà, giơ tay che lại ngực, ánh mắt ngại ngùng nhìn anh: “ Anh có được tính là sói không?”
“Tính, anh là sói xám mà mấy tên đàn ông khác là cáo”.
Thời gian rất nhanh đã đến buổi chiều, Nguyễn Viên ăn không hết sushi, Thẩm cũng giúp cô ăn hết, anh như nhớ ra điều gì đó hỏi cô: “ Sau này chúng ta có thể quang minh chính đại(2) mà rắc cơm chó (3) (khoe mẽ tình yêu) rồi?”
Nguyễn Viên đẩy đĩa sushi qua một bên: “ Sao anh lại muốn rắc cơm chó?”
Thẩm Dục mở lòng bàn tay trái lên rồi nở nụ cười xấu xa.
Hai người ở bên nhau thời gian trôi đặc biệt nhanh, Thẩm Dục nhận một cuộc điện thoại sau đó khuôn mặt trầm xuống một chút sau đó nói với người ở bên kia cuộc gọi: “Được, tôi biết rồi, nói anh ta chờ một chút, tôi xuống đó”.
Bên kia giống như lại nó gì đó, Thẩm Dục nghe xong không có trả lời chỉ là cúp cuộc gọi.
Nguyễn Viên rất mẫn cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác, cảm xúc của Thẩm Dục thay đổi như thế nào cô đều có thể cảm nhận được.
“Có người tìm anh, anh đi xuống trước, em cứ ở đây đi”.
Giọng nói của Thẩm Dục cứ như một người đàn ông chuẩn bị ra ngoài làm việc rồi nói với đứa con ở nhà: “Con đừng quậy, xong việc bố sẽ về với con”.
Nguyễn Viên gật đầu, đứng lên định tiễn anh đi nhưng trước khi rời khỏi Thẩm Dục vẫn không nhịn được quay lại “trộm hương” một cái coi như thỏa mãn rồi mới rời đi.
Nguyễn Viên đóng cửa lại, trong lòng cũng không ngăn được sự ngọt ngào trong lòng.
Vừa rồi Thẩm Dục mới nắm lấy tay cô chụp vài bức ảnh, cầm tay cô hết cầm chặt rồi lại xoa giống như vừa mới tìm được món đồ chơi mới rất đẹp, yêu thích không có cách nào buông tay.
Nguyễn Viên đi đến trước giường cầm điện thoại lên, WeChat của cô dường như sắp bùng nổ mà Weibo cũng vậy.
Âm thanh thông báo vang lên không ngừng, khi nãy cô nhìn thấy anh chụp ảnh rồi đăng lên Weibo, WeChat, Nguyễn Viên chỉ lo ăn sushi, cô cũng không hiểu anh đăng cái gì.
Ánh nắng bên ngoài quá chói chang, Nguyễn Viên liền kéo rèm cửa lại, ngồi ở trên giường bắt đầu đọc tin nhắn WeChat.
Thật ra cũng không nhiều lắm, một là Ngu Hạm với 99+ tin nhắn người còn lại là Tiết Linh Quân 99+ tin nhắn.
Ngu Hạm nói mình vừa học xong liền nghe thấy bạn học nói rằng Thẩm Dục đại thần đã công khai có người yêu. Nhìn thấy trên mu bàn tay có nốt ruồi cô liền đoán được cô gái trong hình chính là Nguyễn Viên, vì thế Ngu Hạm vào WeChat nói lời chúc mừng với cô, đã vậy còn phát rất nhiều bao lì xì làm Nguyễn Viên có cảm giác giống như đang ăn Tết.
Nguyễn Viên cười vui vẻ rồi nhấn nhận bao lì xì sau đó bình tĩnh nói: “Chị và anh ấy đang cho nhau một cơ hội, thật ra trong lòng chị lúc này vẫn rất mơ hồ”.
Ngu Hạm lập tức bình tĩnh lại rồi gửi một đoạn tin nhắn thu âm.
“Không cần ngại cứ yêu đi, em thấy Thẩm Dục đại thần thật sự rất thích chị. Cảm giác thật tốt quá làm sao đây, thấy chị gái mình yêu đương mà có cảm giác như chính mình đang yêu vậy, thật sự rất vui nha”.
“Cảm ơn em, Tiểu Hạm, chị cũng có cảm giác như đang mơ vậy”.
“Ha ha ha ha, được rồi, được rồi, em đi học quân sự đây, yêu chị! Đến lúc đó Thẩm Dục đại thần phải kéo lên thách đấu đó nha. À thôi em đi đây”.
Nguyễn Viên lại nhấn quay lại sau đó lại nhấn vào khung chat với Tiết Linh Quân, Tiết Linh Quân cũng rất kích động, đa phần cô nàng chỉ gửi ảnh icon để spam(4) sau đó hỏi cô có thể chụp ảnh chung với đại thần Thẩm Dục không?
Nguyễn Viên trả lời có thể, chờ cô trở về thành phố C liền sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Weibo ồn ào huyên náo, Thẩm Dục công khai chuyện tình cảm không biết ai mua hot sreach (5) đẩy lên, phong trào do fans của Thẩm Dục khởi xướng: nếu muốn nói lời tốt hay chúc phúc xin hãy viết dấu “…” cũng rất sôi nổi.
Một vài đồng đội cũ của anh và các câu lạc bộ, chiến đội và một vài ngôi sao là bạn tốt của anh trong giới giải trí đều viết chúc mừng ở trên trang Weibo của anh.
Nhưng bình luận được nhiều like và nhiều bình luận nhất chính là của Thẩm Dục: “Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, bây giờ tôi đang yêu cô ấy, tôi cũng không phải là thần tượng gì, đơn giản chỉ là tôi thích cô ấy sau đó một mực theo đuổi, hy vọng mọi người đừng viết thuyết âm mưu về tình yêu của chúng tôi, một lần nữa xin cảm ơn mọi người”.
Thẩm Dục lại đăng hai bức ảnh, trong đó có bức mười ngón tay đang đan chặt vào nhau, một bức là tay Nguyễn Viên ở trên và một bức là tay Thẩm Dục ở trên.
Tay Nguyễn Viên rất nhỏ lại mềm như bông, giống một quả bóng màu trắng, trên mu bàn tay còn hiện rõ một nốt ruồi.
Mà Thẩm Dục còn đem đồng hồ Nguyễn Viên tặng đăng lên Weibo chỉ viết vài chữ.
RS Thẩm Dục (V): Bạn gái tặng đồng hồ, rất đẹp [ hình ảnh] [hình ảnh].
Có người phát hiện đồng hồ trên tay anh sau đó sôi nổi bàn luận có phải chiếc đồng hồ này là Nguyễn Viên tặng không?
Chiếc đồng hồ này trong mắt người bình thường phải gọi là đắt tiền, có người đăng Weibo nói: Nguyễn Nguyễn tặng chiếc đồng hồ đó có giá lên đến 30 vạn nhân dân tệ! Trời ơi, đây là phú bà sao!
Cuối cùng thân phận của Nguyễn Viên là gì, làm sao cô quen biết Thẩm Dục?
Thông tin cá nhân của Nguyễn Viên ở trên mạng được giấu rất kĩ, người khác chỉ biết bạn gái Thẩm Dục là một streamer hơn nữa còn livestream về VGVD nói thẳng ra còn lâu mới liên quan đến một đại thần chuyên livestream trong LOL, nhưng không hiểu sao một ngày đẹp trời đột nhiên Thẩm Dục lại chạy đi chơi VGVD, có phải là muốn theo đuổi nên mới làm vậy không?
Trên mạng có không ít suy đoán nhưng đã có lời của Thẩm Dục trước đó, anh không hy vọng mối quan hệ của mình bị đồn đoán quá nhiều vì thế rất nhiều người dừng lại ở đấy.
Nguyễn Viên nhấn vào đọc bình luận phát hiện nhân duyên của anh thật tốt, công bố tình yêu lại có nhiều người chúc phúc đến vậy.
Không ngờ được rằng có ngày cô sẽ làm nữ chính, cảm giác này lại không tệ chút nào.
Cô chia sẻ Weibo của Thẩm Dục, cũng không nói gì hết chỉ là muốn bày tỏ thái độ của mình.
Chủ yếu vẫn không biết phải nói gì, viết nhiều cũng chỉ là phù phiếm mà thôi.
Nhưng chia sẻ mà không nói gì thì có phải quá lạnh lùng rồi hay không? Vì thế cô lại đăng Weibo, làm một album ảnh nho nhỏ.
Đôi lúc cô sẽ chụp lén Thẩm Dục, giá trị nhan sắc của anh vẫn rất cao thật không ngờ anh không gia nhập giới giải trí mà lại tham gia thi đấu chuyên nghiệp.
Chọn mấy bức ảnh mà cô thấy tương đối đẹp, cô bắt đầu viết vài dòng.
Nguyễn Nguyễn Tiểu Nhuyễn Muội nha: Có cảm giác như nằm mơ vậy, Thẩm công tử quá đẹp trai, không chống đỡ được nữa đã đồng ý rồi sau này đều phải tốt với nhau nhé.
Một bức ảnh là chụp ở trong rừng Thẩm Dục giơ tay vừa lúc con bướm đậu trên tay anh lúc đó thấy Nguyễn Viên chụp ảnh, anh nghiêng đầu đi trong nháy mắt, Nguyễn Viên bấm máy chụp.
Nhìn giống như chụp họa báo vậy, Thẩm Dục nhìn bức ảnh nói rất bội phục cô chụp ảnh quá đẹp.
Một bức khác là lúc ở thủy cung khi Thẩm Dục đang chơi đùa với cá heo.
Như vậy Thẩm Dục thoạt nhìn qua rất bình dị, gần gũi, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần tây này đen nhìn qua rất có bộ dạng của quý công tử con nhà giàu.
Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.
Mà lúc này đang ở khách sạn lầu 2 ở trong quán cà phê, ngồi đối diện với anh chính là Nhan Tiểu Phong nãy giờ vẫn luôn cúi đầu.
Chú thích:
(1) thân bất do kỷ: người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác – hoàn cảnh đẩy đưa.
(2) quang minh chính đại: Đúng đắn, rõ ràng, không chút mờ ám.
(3) rắc cơm chó: dùng để chỉ hành động tình cảm của các cặp thể hiện trước mặt người độc thân, theo Baidu. Người chưa có bạn trai/gái gọi đây là hành vi “ngược cẩu”, tức ngược đãi, tra tấn tinh thần họ bằng sự ngọt ngào đôi lứa.
(4) spam: viết tắt tắt của Stupid Pointless Annoying Messages, từ này có ý nghĩa là những bức thư ngu ngốc và gây phiền toái cho người nhận.
(5) hot sreach: một khái niệm quen thuộc của những người sử dụng mạng xã hội Weibo của Trung Quốc. Đây là một trong những công cụ đo lường nhiệt, sự quan tâm của cư dân mạng dành cho một nhân vật hay vấn đề xã hội nào đó. Càng nhiều người tìm kiếm, quan tâm, tranh luận về chủ đề đó thì khả năng từ khóa đó lọt vào top tìm kiếm “hot search” càng cao.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em
- Chương 43