- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em
- Chương 40
Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em
Chương 40
Thẩm Dục không thích đi mua sắm nhưng anh muốn chiều theo ý của Nguyễn Viên và muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn.
Đột nhiên có cuộc gọi đến, Thẩm Dục đưa thẻ cho trợ lý rồi nói mật khẩu, còn dặn trợ lý nếu Nguyễn Viên muốn mua cái gì thì để cô quẹt thẻ này.
Cuộc gọi này có hơi lâu, Nguyễn Viên muốn hỏi ý anh nhưng quay người lại chỉ thấy bóng dáng của trợ lý.
Trợ lý lúc này mới đưa thẻ qua, cung kính nói: “Nguyễn tiểu thư, đây là thẻ của cậu chủ”.
Nguyễn Viên đang không biết phải làm sao, sững người một hai giây, sau đó mới hiểu ý của vị trợ lý này.
“Không cần đâu, anh hãy giữ thẻ đó cho kỹ”.
Cô tự mình đi thanh toán, cảm thấy rất vui khi cầm đồng hồ trên tay.
Trợ lý nhìn giá của chiếc đồng hồ nam, trong lòng có chút lo lắng, sợ tiểu thiếu gia sẽ vì chuyện này mà mắng anh ta, dù sao tiểu thiếu gia đã dặn anh ta đi mua sắm cùng Nguyễn tiểu thư. Làm gì có chuyện để con gái trả tiền.
Trợ lý nhìn thoáng qua cô, có lẽ thấy cô mua một chiếc đồng hồ nam vẫn chưa đủ, Nguyễn tiểu thư vẫn ở lại quầy chọn một chiếc đồng hồ nữ khác.
Thấy cô vẫn đang lựa chọn, trợ lý vội vàng chạy đi tìm tiểu thiếu gia.
Thẩm Dục vừa gọi xong cuộc gọi, lúc trở về thì thấy trợ lý chạy tới chỗ anh, anh khẽ cau mày, dừng lại rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu chủ, tôi làm việc bất cẩn” trợ lý đưa thẻ lại cho Thẩm Dục, tiếp tục nói: “Nguyễn tiểu thư nói cô ấy tự trả tiền”.
Thẩm Dục không ngạc nhiên lắm, cô đúng là một cô gái độc lập, điểm này anh đã biết từ lâu, vì thế anh chỉ gật đầu, không chút để ý nói: “Cô ấy vừa mua cái gì”.
Trợ lý bình tĩnh một chút, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Nguyễn tiểu thư mua một chiếc đồng hồ nam 30 vạn tệ, bây giờ tiểu thư đã trả tiền”.
Thẩm Dục định bước vào tiệm, sau đó dừng bước chân nhìn trợ lý rồi đột nhiên nở nụ cười.
Trợ lý tưởng là do bản thân không làm tròn trách nhiệm cho nên Thẩm Dục mới cười kì quái đến vậy, trong khu mua sắm nhiệt độ điều hòa rất thấp, nhưng trán của trợ lý vẫn liên tục đổ mồ hôi.
Thẩm Dục không có ý trách trợ lý, là do anh quên mất rằng cô thừa kế một khối tài sản khổng lồ, có lẽ tài sản của cô còn nhiều hơn anh.
Chỉ là anh không biết cô mua đồng hồ tặng cho ai, anh mong người đó là mình, nghĩ đến điều đó, trong lòng anh thấy cực kỳ vui mừng.
“Có phải tôi nên mua một món trang sức làm quà đáp lễ cho cô ấy không?”
Trợ lý gật đầu: “Theo lý thì nên làm như vậy”.
Thẩm Dục nở nụ cười, đưa thẻ cho trợ lý: “Đi chọn giúp tôi một cái lắc tay, giá cả phải ngang với giá chiếc đồng hồ, hiểu chưa?”
Trợ lý gật đầu, Thẩm Dục nói nếu thấy có vòng cổ hoặc là kẹp cài thì mua luôn một bộ, trợ lý vội vàng nói: “Vâng”, sau đó rời đi.
Bước vào cửa hàng, Thẩm Dục đi đến bên cạnh Nguyễn Viên, cô vừa mới chọn xong một chiếc đồng hồ nữ, giao cho nhân viên trong quầy thanh toán và gói lại.
Thấy bóng dáng Thẩm Dục, Nguyễn Viên xoay đầu nở nụ cười ngọt ngào với anh: “Thẩm tiên sinh, anh thật là tốt, lại còn kêu trợ lý đưa thẻ cho em quẹt, em làm sao dám dùng”.
Thẩm Dục ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Làm sao có thể để con gái trả tiền chứ, trong lòng anh có chút băn khoăn đấy”.
Nguyễn Viên đi vào quầy thanh toán tiền, cầm hai cái túi nhỏ, nhìn qua rất vui vẻ.
“Em mua tặng người khác, làm sao có chuyện để anh trả tiền. Hơn nữa, anh còn giúp em nhiều việc như vậy, vì vậy em càng không có lý do nào để tiêu tiền của anh”.
Lúc Nguyễn Viên cười lên rất đẹp, Thẩm Dục biết không thể nói lại cô, bất đắc dĩ nở nụ cười, chỉ có thể nói: “Được rồi, theo ý em”.
Đam mê mua sắm của con gái đôi khi rất đáng sợ, Nguyễn Viên không hề ngoại lệ.
Trợ lý mua đồ xong quay trở về ra dấu “OK” với Thẩm Dục, Thẩm Dục đã hiểu, tiếp tục đưa Nguyễn Viên đi dạo trung tâm thương mại. Sau đó, vì giúp Nguyễn Viên cầm quá nhiều đồ mà anh không lấy được đồ từ chỗ trợ lý, trợ lý đành phải gọi người qua lấy giúp.
Nguyễn Viên có cảm giác bản thân mình đã tiêu quá nhiều tiền, cô nhìn một đống đồ kia, lẩm bẩm nói: “Mình đúng là một đứa phá của mà. Quả nhiên, làm trạch nữ(1) vẫn tốt hơn”.
Buổi tối Thẩm Dục mang Nguyễn Viên đến một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố S, đồ ăn trong nhà hàng đều rất vừa miệng, chỉ có hai món Nguyễn Viên không ăn được, còn những món khác cũng không tệ lắm.
Nguyễn Viên không hề gấp gáp lấy quà ra tặng, buổi tối lúc về khách sạn cô chụp ảnh với anh dưới ánh đèn mờ trong khách sạn.
Ảnh chụp một cặp nam nữ, nam thì đẹp trai, anh tuấn, nữ thì xinh đẹp động lòng người, đúng là đẹp đôi.
Ánh đèn mờ tối càng làm cho bức ảnh trở nên đẹp hơn, mơ hồ hơn.
Cùng anh đi chơi mấy ngày, Thẩm Dục dẫn cô đi sở thú xem động vật, xem thực vật, lại dẫn cô đi công viên trò chơi. Anh dẫn cô đi cưỡi ngựa, có thể nói là vui chơi rất vui vẻ.
Hai người đã quăng hai mạng xã hội ra sau đầu, thấy cảnh đẹp, thấy đồ ăn ngon Nguyễn Viên lại chụp ảnh. Thẩm Dục hỏi cô có muốn mua một chiếc máy ảnh không, thì cô lại từ chối.
Cô chỉ chụp ảnh lưu niệm, vì thế không cần thiết phải mua một cái máy ảnh làm gì, nhưng Thẩm Dục vẫn đeo lên cổ một chiếc máy ảnh lúc đi ra ngoài chơi. Anh từ từ học cách chụp ảnh, kịp thời giữ lại nụ cười rạng rỡ của Nguyễn Viên vào những bức ảnh của anh.
Nguyễn Viên rất vui, chính là cái cảm giác vui vẻ giống như lúc cô còn bé có được món đồ mà mình thích.
Cô phát hiện anh rất tốt.
Tốt đến mức cô chỉ muốn độc chiếm anh cho riêng mình.
Cái cảm giác chiếm hữu như vậy đã lâu lắm rồi cô chưa có lại.
Lúc cô còn nhỏ, cô muốn thứ gì cũng được, từ đồ chơi, quần áo, cho đến búp bê. Hôm nay cô muốn thì ngày hôm sau vật đó sẽ xuất hiện trước mặt cô, nhưng cô chỉ chơi vài ngày đã thấy chán.
Sau này dần dần lớn, gia đình cô lâm vào cảnh gia đình ly tán, Nguyễn Viên đã bắt đầu học cách đeo thêm một chiếc mặt nạ để che giấu bản thân.
Che giấu bản thân, sống hòa đồng vào cuộc sống nhộn nhịp. Dần dần, cô cũng giống như những cô gái bình thường, nhưng thế giới nội tâm của cô phức tạp hơn người khác.
Cho đến lúc cô gặp được anh.
Người con trai này một lòng muốn đối xử tốt với cô. Anh khiến cô không thể nào tìm ra bất cứ lỗi lầm nào của anh.
Cô không biết có phải khi đàn ông theo đuổi phụ nữ đều bày vẻ mặt như vậy không? Nhưng cô phát hiện bản thân không thể không rung động với anh.
Được một người đàn ông như vậy nghiêm túc tán tỉnh, mà cô đối với anh cũng có cảm tình rất tốt. Chỉ nghĩ đến đó, lớp phòng thủ cuối cùng của cô đã tan rã hoàn toàn.
Ngày thứ 5 kể từ khi cô đến thành phố S cùng với anh. Thẩm Dục đưa cô đi chơi thủy cung, dẫn cô đi xem cá heo, đưa cô đi sờ đầu cá heo. Cô thích nhất chính là những con sứa trắng phát ra ánh sáng.
Hình ảnh cô hưng phấn đã được anh chụp lại, tầm mắt của anh trước giờ chưa từng rời khỏi cô.
Đang là kỳ nghỉ hè nên khu vực này vẫn có rất nhiều người. Trẻ con hưng phấn chạy nhảy, la hét xung quanh, có một đứa bé không cẩn thận va phải Nguyễn Viên, cô không kịp đề phòng, liền đứng không vững.
Thẩm Dục thấy vậy vội vàng duỗi tay đỡ lấy Nguyễn Viên. Đứa bé kia quay đầu lại, thấy bản thân làm sai, vội chạy lại chỗ Nguyễn Viên nói: “Rất xin lỗi anh chị ạ”.
Cũng may là một đứa bé hiểu chuyện, mặt Thẩm Dục bình tĩnh lại: “Ừ, sau này phải chú ý nhìn đường cẩn thận”.
Đứa bé kia rất ngoan, gật đầu, bố mẹ của đứa bé kia cũng nói lời xin lỗi với Nguyễn Viên.
Nguyễn Viên nói không sao, bố mẹ đứa bé kia bế nó lên rồi nói không được chạy lung tung nữa.
Nguyễn Viên thở dài, độ ấm từ cánh tay của Thẩm Dục truyền qua làn váy mỏng manh, cô đứng vững sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, gọi một tiếng: “Thẩm Dục”.
“Ừ” Thẩm Dục không nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhưng xung quanh có rất nhiều người, anh vẫn luôn bảo vệ cô một cách chu toàn.
Nguyễn Viên đem những lời định nói ra nuốt xuống, Thẩm Dục nhìn xung quanh, nói: “Chúng ta đi chỗ khác ít người hơn”.
Nguyễn Viên gật đầu, tay của Thẩm Dục vẫn như cũ để trên eo cô, thật ra anh không mong muốn quá nhiều, chỉ mong cô không bị người khác va phải nữa.
Lần trước đầu gối của cô mất một tuần mới tốt lên, làm sao anh có thể để cho cô bị thương trước mặt anh được.
Thật ra lúc xem sứa có rất nhiều người, rất nhiều trẻ con có hứng thú đối với loài động vật thân mềm.
Cuối cùng cũng tìm được một nơi ít người, Thẩm Dục rất tự nhiên buông tay khỏi eo cô, Nguyễn Viên thở phào nhìn những con cá đang bơi lội trong bể nước pha lê, tầm mắt cô bị một thứ gì đó che lại.
Xung quanh trở nên vắng lặng hơn, Thẩm Dục đưa tay ra hiệu cho trợ lý, trợ lý đưa bó hoa trong tay cho anh.
Đây là lần thứ hai anh tặng cho cô hoa hồng, lần đầu anh tặng cô là một bó hoa hồng tinh xảo, lần này là một bó hoa hồng đỏ tươi.
Anh đem hoa hồng giấu sau lưng, Nguyễn Viên đi tới phía trước, cô nhìn những dãy san hô và một ít loài cá cô không biết tên, ý cười của anh vẫn luôn hiển hiện trên môi.
Mấy thứ này ở thành phố C muốn có không phải khó, chỉ là những khoảnh khắc tốt đẹp như vậy phải ở cùng với người mình yêu thì mới đủ để khắc ghi cả đời.
Nguyễn Viên muốn Thẩm Dục chụp cho mình một bức hình, cô vừa mới quay đầu, nhìn thấy xung quanh chỉ còn mỗi mình anh.
Có chút kỳ lạ, Nguyễn Viên lộ ra biểu cảm nghi ngờ, cô nhìn anh, đồ vật sau lưng anh đang giấu cũng bị cô nhìn thấy.
“Anh đang giấu thứ gì vậy?” Cô tò mò giống như một đứa bé hỏi anh.
Thẩm Dục nhìn thấy cô nhìn anh, rất dứt khoát đem bó hoa giấu sau lưng đưa ra tặng cô, còn nói: “Nguyễn Viên, hôm nay là ngày thứ 40 anh quen em”.
“Từ ánh nhìn đầu tiên, anh đã bị em thu hút đến nỗi không rời mắt được. Sau lần MSI đó, anh đã từng ước có thể gặp lại em lần nữa. Và anh đã được như ý nguyện. Anh gặp lại em ở trong siêu thị ở Dự viên. Sau này, anh lại muốn Ngu Hạm cảm ơn anh bằng cách tạo cơ hội cho chúng ta hiểu biết nhau nhiều hơn”.
Anh ấy đang tỏ tình sao?
Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát, cô chỉ chăm chú nhìn anh, lắng nghe lời anh nói.
“Ông trời đã cho anh cơ hội được làm đồ đệ của em. Lúc anh ở cạnh em, mỗi ngày anh đều cảm thấy em dần trở nên “thật” hơn. Em là một cô gái hiền lành, tốt bụng. Ở cùng em mỗi giây, mỗi phút, anh đều cảm thấy tình cảm anh dành cho em lớn hơn, thậm chí khắc sâu vào tim anh, đã có lúc suýt thì anh không cầm lòng được. Anh thích được chơi game cùng em, nếu em muốn anh có thể cùng em chơi game cả cuộc đời. Tuy anh và em chỉ mới quen biết nhau chưa được bao lâu, nhưng tình cảm anh dành cho em cứ như đã trải qua nghìn năm. Lần đầu anh nhìn thấy em, anh đã xác định em chính là người trong lòng của anh”.
Những lời này là từ đáy lòng của Thẩm Dục, anh không lên Baidu để tìm kiếm những lời tỏ tình khiến con gái cảm động.
Từ tận sâu trong lòng anh, anh thích cô.
Cho nên mỗi câu nói đều là lời thật lòng của anh.
“Anh có cảm giác, có lẽ em cũng có một chút cảm tình với anh. Anh đã độc thân 25 năm, anh chưa từng có bạn gái, vì thế anh không có nhiều kinh nghiệm cho lắm. Nếu em cảm thấy anh vụng về, anh mong rằng em sẽ nói với anh, chỉ cho anh biết anh sai chỗ nào. Anh sẽ cố gắng sửa lại, anh sẽ thay đổi vì em. Anh có thể bảo đảm với em rằng, tình cảm anh dành cho em là thật tâm và tình cảm của anh chỉ dành cho mình em”.
Nguyễn Viên cảm thấy khóe mắt mình bắt đầu đỏ lên, cô đưa tay lên che môi lại, cố gắng kìm nén cảm xúc, chờ đợi lời tỏ tình từ anh.
“Nguyễn Viên, anh thích em, em có thể ở bên cạnh anh không?”
/// Chú thích:
(1) Trạch nữ: Con gái thích ở nhà ít ra đường
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em
- Chương 40