Editor: KiL
Hôm nay Giang Ngư Chu là bị Kỷ Minh Thành kéo qua, lão độc thân Kỷ Minh Thành hôm nay không có việc gì làm, khuyến khích đi uống rượu giải sầu, anh đang rảnh nên đi cùng.
Vừa xuống xe, anh liền thấy người phụ nữ kia ngồi ở chỗ đó, đối diện một người đàn ông đang đút cô ăn cái gì đấy, hai người cười cười nói nói.
Miệng Giang Ngư Chu xuỳ một tiếng, trực tiếp đi về phía bên đó.
"Ấy, đi nhầm rồi, bên kia, bên kia." Kỷ Minh Thành không rõ ràng lắm, ở phía sau gọi anh.
Bước chân Giang Ngư Chu không ngừng.
Kỷ Minh Thành thuận theo ánh mắt anh nhìn thoáng qua, hiểu rõ rồi, "Ha ha, thằng nhóc cậu....."
Đến trước bàn, Giang Ngư Chu dừng lại, không lên tiếng.
Người đang ngồi giương mắt nhìn thấy anh, đứng lên, "Giang tổng, sao lại là anh?"
Giang Ngư Chu liếc mắt nhìn bên cạnh, "Cùng bạn đến uống hai ly."
Hôn lễ ngày ấy đều đã gặp mặt nhau, Hướng Vãn chào hỏi với người bên cạnh anh một chút, "Kỷ đội."
Kỷ Minh Thành cười với cô một chút, con mắt nhìn về người đàn ông trẻ tuổi đối diện cô.
Hướng Tuấn đã sớm đứng lên, cậu ta nhìn Giang Ngư Chu, vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi, Hướng Vãn nói với cậu ta: "Còn không chào hỏi." Cậu ta mới như kịp phản ứng, mở miệng kêu một tiếng: "Giang tổng."
"Đây là em trai tôi, Hướng Tuấn." Hướng Vãn mở miệng giới thiệu.
Giang Ngư Chu gật đầu với cậu ta, ánh mắt liếc qua nhìn Hướng Vãn, "Chúng tôi -- có thể ngồi đây không?"
Hướng Vãn: "Mời ngồi." Lại vẫy vẫy tay về bên cạnh, "Bà chủ, cho thêm hai khay tôm hùm, tám chai bia."
"Một khay là đủ, lấy thêm một đĩa thịt bò với đậu phộng đi." Kỷ Minh Thành nói.
Mấy người ngồi xuống. Hướng Vãn ở dưới bàn đá đá Hướng Tuấn, ánh mắt lại nhìn Giang Ngư Chu, nói: "Tôi kính Giang tổng một ly trước, sau này Hướng Tuấn làm việc ở công ty anh, hy vọng anh quan tâm nhiều hơn."
Giang Ngư Chu cầm ly bia lên, hai người chạm ly, "Tôi đã nhìn hồ sơ của cậu ấy, cũng không tệ lắm."
Sau khi Hướng Vãn mời bia xong, Hướng Tuấn cũng đứng lên kính ông chủ lớn, cơ hội hiếm có thế này mà, chỉ là trong lòng cậu ta ít nhiều cũng thấy kì quái, chị họ làm sao quen biết được ông chủ lớn nhỉ?
Sau đó, Hướng Vãn lại kính Kỷ Minh Thành, "Kỷ đội, chuyện lần trước cảm ơn anh, tôi kính trước."
Kỷ Minh Thành vui tươi hớn hở, uống bia xong dùng tay quệt ngang miệng, nói: "Nghe nói cô là đai đen Taekwondo, hôm nào có cơ hội hai ta cùng nhau luận bàn đi."
"Đàn ông to lớn với phụ nữ thì luận bàn cái gì chứ? Đừng có hiếu chiến như vậy." Hướng Vãn còn chưa lên tiếng, Giang Ngư Chu đã liếc Kỷ Minh Thành một cái.
Kỷ Minh Thành dựa vào ghế dựa, "Cái này gọi là dùng võ để kết bạn, hiểu không? Lúc trước mấy người chúng ta không phải cũng biết nhau như thế à?"
Giang Ngư Chu xuỳ một tiếng, "Thật sự muốn đánh thì hôm nào tôi với cậu cùng luyện một chút."
"Là cậu nói đấy, đến lúc đó đừng có viện cớ không rảnh mà từ chối." Kỷ Minh Thành nói, cụng ly với anh.
Hướng Vãn ở một bên không chen lời vào, bưng ly lên uống một ngụm. Vừa đặt ly xuống, người bên cạnh ghé vào tai cô nói: "Hôm nào hai ta luận bàn một chút."
Hướng Vãn hơi sửng sờ, giương mắt lên nhìn thấy hai người đối diện đều đang nhìn bọn họ, cô đành phải gật đầu, "Được."
"Này, hai người nói thầm cái gì đấy?" Kỷ Minh Thành dùng tay gõ bàn một cái, nói.
Giang Ngư Chu nhìn anh ta, "Quản tôi nói cái gì sao? Nói cái gì có thể nói với cậu chắc?"
"Ha ha, cậu cái người này....."
"Làm sao hả?"
"Thấy sắc quên bạn."
"Cậu mới biết được."
Mắt thấy hai người này càng nói càng không ra gì, Hướng Vãn đưa con tôm đã bóc xong bỏ vào bên trong chén Giang Ngư Chu, "Anh ăn này."
Kỷ Minh Thành trợn mắt, sau đó cười khà khà, "Cậu ăn kìa, mau ăn đi."
Anh ta cười rất kì quái làm cho Hướng Vãn có chút không rõ ràng lắm, Giang Ngư Chu cầm đũa lên, nói: "Cô giáo Hướng bóc cho, đương nhiên phải ăn." Sau đó ăn hết con tôm kia.
Kỷ Minh Thành trừng lớn mắt, chỉ vào anh, "Cậu, cậu, cậu......"
Giang Ngư Chu nhìn anh ta, "Cậu cái gì mà cậu? Không nói lời nào cũng không ai coi cậu là người câm đâu."
Kỷ Minh Thành bày ra bộ dạng tôi đầu hàng rồi, quay đầu uống bia với Hướng Tuấn.
Giang Ngư Chu không để ý đến anh em của mình, chỉ cùng uống với Hướng Vãn. Mắt thấy bia không còn nhiều, Hướng Vãn vẫy vẫy tay với ông chủ bên trong, đang muốn gọi thêm, lúc này Giang Ngư Chu có gì đó không bình thường.
Cô thu tay lại nhìn anh, "Anh sao vậy?"
Giang Ngư Chu cau mày, lắc đầu, sau một lát đưa tay gãi gãi cổ.
Hướng Vãn thuận theo tay anh, lúc này mới nhìn thấy bên cổ anh có một mảng lớn nổi lên, lúc đầu chỉ là mấy cục u nhỏ như bị muỗi chích, trong chốc lát biến to lên, tiếp đó hợp thành một mảng, bị anh cào một cái, màu sắc biến thành đỏ, nhìn thấy mà giật mình thật sự.
"Anh bị dị ứng?" Cô rốt cuộc cũng kịp phản ứng.
Giang Ngư Chu có chút đứng ngồi không yên, anh biết cái này càng gãi sẽ càng ngứa, huống hồ đang ở bên ngoài, làm vậy rất không có hình tượng.
"Đại khái là đúng rồi..." Anh nói, cổ giật giật, không còn dám đυ.ng tay vào.
Hướng Vãn đứng lên, "Đến bệnh viện đi."
Giang Ngư Chu ngồi bất động, "Còn chưa uống xong đâu."
"Anh đã dị ứng như vậy rồi mà vẫn uống bia được sao?" Hướng Vãn nói.
Giang Chu Chu ồ một tiếng, lầm bầm lầu bầu, "Không thể uống bia đúng không, vậy tôi không uống, cũng không cần đến bệnh viện, đợi chút nữa dừng xe ven đường mua ít thuốc là được."
"Ta nói, có một số người cũng đừng miễn cưỡng chống đỡ, đợi một chút không đi được tôi cũng không quản cậu đâu." Kỷ Minh Thành xen vào nói, vẻ mặt như có chút cười trên nỗi đau của người khác.
"Nói nhảm nhiều quá đấy." Giang Ngư Chu mắng anh ta một câu.
Hướng Vãn giật nhẹ cánh tay anh, "Đến bệnh viện."
Giang Ngư Chu nhìn sắc mặt của cô, "Được, nghe cô, đến bệnh viện." Anh đứng lên, chỉ chỉ Kỷ Minh Thành, "Cậu nhớ tính tiền, lần sau tôi trả cho cậu."
"Cút nhanh lên, mấy thứ này ông đây vẫn còn mời nổi."
Hướng Vãn nói: "Không cần, em trả tiền đi Tiểu Tuấn."
Hướng Tuấn gật gật đầu với cô, "Em biết rồi, hai người đi đi."
Hướng Tuấn đợi bọn họ đi xa, hỏi ông anh vừa mới quen bên cạnh, "Giang tổng sao lại quen biết chị em thế?"
Kỷ Minh Thành liếc mắt nhìn cậu ta, "Cậu hỏi tôi, tôi cũng không biết, quản nhiều như vậy làm gì, bọn họ đi rồi càng tốt, hai ta cùng uống, nào."
Hôm nay Giang Ngư Chu không lái xe đến, Hướng Vãn bắt một chiếc taxi ở bên đường đi tới bệnh viện, bệnh viện lúc này không nhiều người lắm, nữ bác sĩ ngồi xem bệnh cho anh nhìn một chút, hỏi: "Ăn cái gì?"
"Tôm hùm." Hướng Vãn trả lời, "Còn uống bia."
"Đó chính là thứ gây dị ứng, kê một ít thuốc nhé, thuốc uống dùng cùng thuốc bôi, nếu ngày mai tình huống không chuyển biến tốt hơn, hoặc là nặng thêm, thì đến bệnh viện truyền nước."
Bác sĩ soạt soạt kê đơn, Hướng Vãn trả tiền nhận thuốc, đi ra siêu thị nhỏ bên ngoài mua chai nước đưa cho anh, "Trước tiên uống thuốc đi."
Giang Ngư Chu uống thuốc xong, Hướng Vãn đưa chỗ thuốc còn lại cho anh, "Về tắm rửa xong nhớ phải bôi thuốc." Nói xong cô muốn đi đến ven đường đón taxi cho anh.
Tay bị kéo lại, cô quay đầu, ánh mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm cô, "Cô tính bỏ tôi ở đây à?"
"Vậy anh muốn sao?" Cô hỏi.
Giang Ngư Chu tặc lưỡi, "Cái gì gọi là tôi muốn sao? Cô cho tôi ăn tôm."
Hướng Vãn: "Là tôi cho anh, chính anh tự ăn."
Giang Ngư Chu sửng sờ, tiếp đó thừa nhận, "Là chính tôi tự ăn, nhưng tôi như bây giờ, cô cũng không thể đi thẳng luôn một mạch, cô đi rồi thì ai bôi thuốc cho tôi?"
Hướng Vãn nói không nên lời, cô đang nghĩ, người ta phải vô sỉ bao nhiêu để đưa ra loại yêu cầu này, nhưng là.... Trong nhà anh hình như đúng là không còn người nào khác.
Giang Ngư Chu nói tiếp: "Trên lưng tôi bị càng nhiều hơn kìa, không tin thì đợi lát nữa tôi cho cô xem."
Trên đường cái người đến người đi, Hướng Vãn đứng cùng anh dưới đèn đường chỗ cửa siêu thị hồi lâu không hề động.
Tất cả mọi thứ xung quanh: Tiếng người, người qua đường, dòng xe cộ, tất cả mọi động thái hết thảy đều trở thành những vật làm nền ở trạng thái tĩnh.
Mà bọn họ lại giống như tách rời ở một thế giới khác, thế giới kia không có người khác, chỉ có anh và cô.
"Được, tôi về với anh." Hồi lâu sau, Hướng Vãn nghe thấy tiếng nói của mình.
Hai người tới nơi ở của Giang Ngư Chu, anh lên lầu tắm rửa trước, Hướng Vãn đứng dưới đèn thủy tinh nơi phòng khách, nhìn anh đi lên lầu.
Tia sáng trong phòng trong vắt long lanh, bên ngoài ban công lại là đêm đen như mực, tương phản mãnh liệt khiến cô có chút cảm giác không quá chân thực.
Dường như lần trước vừa qua chưa lâu, cô nhanh như vậy lại một lần nữa xuất hiện ở chỗ này.
Cô nói cô không đến đây nữa, nhưng hiện tại thật sự rõ ràng cô vẫn đứng ở chỗ này.
Có lẽ đây là một lần cuối cùng đi, cô tự nói với mình, chỉ một lát sau, cô lại lắc đầu.
Ai nào biết.
Rất nhiều chuyện, kìm lòng không được.
Tốc độ tắm rửa của Giang Ngư Chu rất nhanh, không bao lâu, Hướng Vãn nhìn thấy anh từ trên lầu đi xuống, mặc cái quần dài quy củ, nhưng không mặc áo vào.
"Sao cô vẫn còn đứng ở chỗ này?" Giang Ngư Chu đi tới, đầu anh vẫn chưa khô, những lọn tóc ướt sũng dựng đứng càng khiến nó đen hơn.
"Bôi thuốc đi." Hướng Vãn không để ý đến lời anh nói, mở ra thuốc mỡ cầm trong tay.
Giang Ngư Chu nghiêng người ngồi xuống, đưa toàn bộ phần lưng về phía cô. Lưng người đàn ông có cơ bắp cân xứng, đường cong căng cứng, hơi động một tí kinh lạc sẽ nổi lên, lúc giãn ra lại hàm chứa đầy sức mạnh.
Hướng Vãn nhìn phía sau lưng anh, lúc lâu vẫn không động tay.
Anh nghiêng mặt qua, "Sao vậy?"
"Tôi còn chưa rửa tay." Cô nói.
"Không sao, không cần rửa."
".... Cứ rửa đi đã." Cô đứng lên, nhìn bốn phía một chút.
Giang Ngư Chu hất cằm một cái, "Tới phòng bếp rửa đi."
Hướng Vãn rửa tay xong trở lại phòng khách, Giang Ngư Chu còn ngồi ở đằng kia, anh cong lưng, đầu cúi xuống. Hướng Vãn nặn một chút thuốc mỡ lên ngón tay mình, tinh tế bôi lên.
Ngón tay của cô rất lạnh, sau khi dính thuốc mỡ lại lạnh hơn, chạm vào trên da nóng, có chút cảm giác giống như băng với lửa.
Cơ bắp dưới tay bỗng nhúc nhích, Hướng Vãn dừng tay lại, hỏi: "Khó chịu lắm sao?"
Anh cúi thấp đầu, giọng nói có chút thấp mà trả lời: "Hơi ngứa."
"Sắp xong rồi." Cô nhanh chóng bôi hết phần còn lại, sau đó đưa thuốc mỡ cho anh, "Đằng trước thì anh tự bôi đi."
Giang Ngư Chu xoay người, vẻ mặt thẳng thắn trả lời cô: "Nơi cổ không thấy được."
Thấy cô không nói lời nào, còn nói: "Dù sao đều đã bôi, còn để ý gì cái này."
"Vậy được rồi." Hướng Vãn tiếp tục bôi.
Lần này hai người đối mặt nhau, thân thể anh nghiêng về phía trước, hai cánh tay chống bên người cô, cằm gần như dựa sát vào khóe mắt cô, lấy hình thức nửa vây quanh mà bao phủ cô.
Hướng Vãn có chút không nhịn được nữa, đặt tay lên vai anh đẩy một cái, "Anh đừng có áp sát như vậy."
"Xa quá không thấy đâu." Anh cường điệu bên tai cô, khí nóng phả ra trên người cô.
Hướng Vãn đưa thuốc mỡ cho anh, "Vậy anh tự bôi đi."
"Được, tôi lùi ra sau."
Sau đó, anh coi như cũng an phận thủ thường, Hướng Vãn bôi thuốc xong, đậy nắp lại, ném lên trên bàn trà, "Tôi đi đây, ngày mai nếu không tốt lên thì..."
"Thì gọi điện cho cô."
Hướng Vãn kinh ngạc, "Gọi cho tôi làm gì?"
"Cô theo tôi đến bệnh viện."
Hướng Vãn không để ý tới anh, quay đầu đi ra cửa.
Giang Ngư Chu ở sau lưng gọi cô: "Ngày mai cô còn phải đến đấy, tôi muốn sáng mai lại bôi thêm một lần, buổi tối cũng phải đến, đại khái ngày mốt cũng phải tới...."
Hướng Vãn dừng chân, quay đầu, "Giang Ngư Chu, anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."