Editor: KiL
Gần cuối kì, mặc dù Hướng Vãn cũng không bận rộn như các giáo viên bộ môn khác, nhưng mấy ngày nay bởi vì chụp ảnh cưới lại mệt mỏi gần chết. Chọn ngoại cảnh, trang điểm thay trang phục, chỗ chết người nhất là còn phải đi giày cao gót mà cho đến bây giờ cô vẫn mang không quen, tạo dáng trong một thời gian dài, Giang Ngư Chu lại vô cùng xoi mói, một chút xíu chỗ không hài lòng thì làm lại, nhân viên công tác của tiệm chụp ảnh và Hướng Vãn giống nhau, đều bị anh giày vò đến khổ không thể tả.
Buổi tối trở về nhà, anh còn không cho nghỉ ngơi, dây dưa không ngớt tưới tắm cho cô, Hướng Vãn không rõ, người đàn ông này ban ngày đã trăm công nghìn việc, buổi tối làm sao càng làm càng có tinh thần hơn.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Hướng Vãn đánh mấy cái ngáp.
Tô Thuần chuẩn phụ nữ mang thai ở đối diện nhìn cô một chút, hỏi, "Em có phải là có rồi hay không?"
Hướng Vãn cầm thìa chọc chọc củ khoai tím trong khay ăn, ngữ khí bất đắc dĩ nói, "Có thì tốt rồi." Người nào đó cũng không cần ra sức tưới tắm cho cô như vậy. Anh muốn trong thời gian ngắn để cô mang thai, mục đích này anh mặc dù không nói, nhưng cô đã sớm biết rõ.
Tô Thuần đảo tròn mắt, cười rạng rỡ, "Chắc người ta sốt ruột, ây, nói thật, em thật sự muốn đi hỗ trợ dạy học à?"
Hướng Vãn tiếp tục tra tấn củ khoai tím kia, "Đây không phải là trước đó đã đồng ý sao, bây giờ nói không đi thì có chút không phúc hậu, mà lại lần trước em đến tìm hiệu trưởng nói, lão đầu không đồng ý, nói kết hôn và hỗ trợ dạy học không xung đột, haiz, em cảm thấy thầy ấy chính là cố ý giả vờ nghe không hiểu."
"Em để lão Giang ra mặt đi, không phải hàng năm Giang thị cũng có cấp tới một số quỹ ngân sách công ích sao?"
Hướng Vãn lắc đầu, "Không muốn làm đặc thù hóa." Nói xong, ngón tay buông lỏng, thìa rơi xuống bên cạnh khay ăn.
"Sao không ăn nữa?"
"No bụng." Hướng Vãn trả lời nói.
"Chắc không phải em thật sự có đấy chứ? Sức ăn bình thường của em lại không có ít như vậy." Tô Thuần nhắc nhở cô nói.
Hướng Vãn, "Không biết, không đủ thời gian đi kiểm tra."
Đang nói, hiệu trưởng bỗng nhiên đi tới, gõ gõ mặt bàn Hướng Vãn, "Đợi chút nữa tới phòng làm việc của thầy một chuyến."
Nhìn bóng lưng rời đi của hiệu trưởng, Hướng Vãn hồi tưởng lại vẻ mặt nghiêm túc của ông lúc nói chuyện với mình vừa nãy, quay đầu lại hỏi Tô Thuần, "Em vừa rồi có nói gì không nên nói không?"
"Em nói thầy cố ý giả vờ nghe không hiểu." Tô Thuần trả lời nói, "Em còn gọi thầy là lão đầu." Hiệu trưởng vừa qua năm mươi tuổi, bình thường tự cho mình là người trung niên với sức sống tràn trề, ai muốn để ông sớm bước vào tuổi già, ông sẽ vô cùng tức giận.
Hướng Vãn thè lưỡi, chẳng lẽ lão đầu lần này muốn dạy dỗ cô?
Sau khi ra khỏi nhà ăn, Hướng Vãn lập tức đi đến văn phòng hiệu trưởng, gõ cửa, sau đó đi vào trong, bởi vì hành vi bất kính trước đó nên có chút hổ thẹn, sau đó vẫn cứ đứng trước bàn làm việc.
"Ngồi." Hiệu trưởng cách bàn làm việc lớn nói với cô.
Hướng Vãn ngồi xuống, hiệu trưởng mở miệng nói chuyện, "Trải qua thận trọng suy xét của thầy, và sau khi họp với mấy vị lãnh đạo cùng trường đã quyết định, việc hỗ trợ dạy học sẽ do thầy Tào thay thế em....."
Hướng Vãn sững sờ, ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng, trên vẻ mặt nghiêm túc của hiệu trưởng không có biểu tình gì, "Em có ý kiến gì?"
Hướng Vãn trực tiếp lắc đầu, hiệu trưởng còn nói, "Không có ý kiến vậy liền quyết định như vậy, em trở về đi."
Đây là không sao rồi? Hướng Vãn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Giang Ngư Chu ngấm ngầm đến tìm ông? Hiệu trưởng thấy cô còn đang sững sờ, nói, "Em còn trẻ, về sau loại cơ hội này còn nhiều, chờ con lớn hơn, đi đi."
Hóa ra thầy hiểu lầm, "Hiệu trưởng, thật ra em....."
"Đúng rồi, sau này xin đừng gọi thầy là lão đầu, thầy còn chưa già."
Hướng Vãn a a hai tiếng, cười nói, "Ngài không già, ngài còn rất trẻ."
Vẻ mặt hiệu trưởng không thay đổi, dùng tay đuổi đuổi cô, đợi đến sau khi Hướng Vãn ra ngoài, ông mới lẩm bẩm một câu, "Lúc này còn đi hỗ trợ dạy học, không đến mấy tháng lại phải tìm người thay cho em, thầy không phải là tìm phiền toái cho mình à?"
Ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Hướng Vãn gọi điện thoại cho Giang Ngư Chu, nói với anh chuyện mình không cần đi hỗ trợ dạy học nữa.
"Thật à?" Giang Ngư Chu có vẻ như vô cùng vui vẻ, có điều cũng không loại trừ là anh giả vờ.
"Anh không có đến tìm hiệu trưởng?"
"Không có, tuyệt đối không có." Giang Ngư Chu lời thề son sắt nói.
Có điều cúp điện thoại xong, Giang Ngư Chu liền gọi điện cho hiệu trưởng, "Hiệu trưởng Trình à, tối mai có rảnh chứ...... Không có gì, muốn mời ông ăn bữa cơm, thuận tiện nói về việc tăng thêm quỹ ngân sách công ích sang năm..... Được, quyết định như vậy."
Anh tất nhiên là sẽ không nói với Hướng Vãn, mấy ngày trước hiệu trưởng Trình mời mấy vị khách cũ bọn họ ăn cơm, lúc hỏi thăm hạng mục công việc hợp tác sang năm, anh không để lại dấu vết cảm thán một câu, "Vợ của tôi sắp đi rồi, nghe nói điều kiện trường trung học bên trấn nhỏ kia càng gian khổ hơn....."
Một ông chủ ngồi cùng bàn nói đùa, "Giang tổng của chúng ta có tiếng là thương vợ nha, lúc này muốn chi khoảng trăm vạn đi cải thiện điều kiện trường trung học ở trấn nhỏ rồi sao?"
Kết quả Giang Ngư Chu xùy một tiếng, nói, "Chút tiền kia đủ làm gì?" Còn nói, "Hiện tại giá hàng tăng trưởng nhanh như vậy, làm sao cũng phải nhiều hơn nữa, tôi vốn đang suy nghĩ tăng bao nhiêu cho phù hợp, hiện tại không cần xoắn xuýt, liền lấy theo mức ban đầu cho bên kia đi, số tiền kia lúc đầu cũng là muốn đưa cho các ông."
Hiệu trưởng Trình nghe xong, một nửa tài chính sắp chảy vào trường học khác, đương nhiên liền sốt ruột, nói, "Việc hỗ trợ dạy học còn chưa quyết định đâu, trước đó chỉ là trưng cầu ý kiến của cô giáo Hướng, có điều hôm qua mấy vị lãnh đạo trường học chúng tôi đã quyết định để một giáo viên khác đi, tân hôn yến nhĩ của Giang tổng, chúng tôi sao có thể để hai người ở riêng hai nơi đúng không?"
Giang Ngư Chu cười nâng chén, "Vậy thì cảm tạ hiệu trưởng Trình thương cảm."
Hướng Vãn không nghĩ tới Giang Tâm Duyệt sẽ đến, lúc tan tầm, cô chuẩn bị đi dạo phố với Tô Thuần, kết quả thấy được bà chờ ở cổng trường.
"Em có tiện không? Chị có chút việc muốn nói với em." Giang Tâm Duyệt nói.
Trước kia Hướng Vãn thấy bà ít nhiều cũng có chút chán ghét, cảm thấy bà và Giang Ninh giống nhau đều là mặt ngoài giả bộ dáng thương, sau lưng lại âm hiểm độc ác, có điều lần trước sau khi nghe Giang Ngư Chu nói những việc bà trải qua, bây giờ thấy bà cảm giác có chút trở nên tế nhị.
Hướng Vãn gật gật đầu với bà, quay đầu tạm biệt Tô Thuần, sau đó lên xe Giang Tâm Duyệt.
Thời tiết có chút lạnh, Giang Tâm Duyệt tự mình lái xe đưa Hướng Vãn đến một cửa hàng châu báu.
Bà hẳn là khách quen ở chỗ này, bọn họ vừa đi qua liền có người đến khách khí chào bà, "Giang tổng giám." Sau đó đưa bọn họ đến một phòng cho khách quý.
Phòng cho khách quý có hai nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, trong đó một người rót trà cho bọn họ, một người khác thì mở ra mấy quyển sách nhỏ đem tới trước mặt Hướng Vãn. Giang Tâm Duyệt nói với cô, "Sau khi nhận được thiệp cưới của Ngư Chu, chị vẫn đang nghĩ nên đưa lễ vật gì cho em. Bạn của chị là nhà thiết kế của công ty châu báu này, em nhìn một chút xem thích kiểu dáng nào, có thể theo yêu cầu của em mà làm theo, hai ngày nay chị chọn hoa cả mắt, lại sợ em không thích."
Hướng Vãn không có quan niệm gì đối với những thứ này, nhìn điệu bộ thế này cũng biết đồ vật ở cửa hàng này không rẻ, nói, "Không cần khách khí như thế."
Giang Tâm Duyệt nói, "Cần chứ, em chọn đi, xem như là một chút tâm ý của người làm chị đây. Ba anh chị em nhà bọn chị, quan hệ của chị và Ngư Chu là tốt nhất, mặc dù không phải cùng một mẹ sinh, thế nhưng quan hệ của bọn chị giống như chị em ruột vậy."
"Nhưng đây cũng quá quý giá." Trên quyển sách nhỏ tất cả đều là trang sức kim cương, chiếu lấp lánh, một thường dân nhỏ như Hướng Vãn thật sự chưa từng thấy kim cương lớn như thế.
"Sau này em sẽ thường xuyên cùng Ngư Chu có mặt trong các loại trường hợp, không có mấy món đồ trang sức ra dáng để phối với quần áo như vậy thì sao được?"
Lời nói này ngược lại có mặt phần đạo lí, Hướng Vãn nghĩ nghĩ, thấy bà cũng thực tình muốn đưa cho mình, liền không khách khí chọn một sợi dây chuyền.
Trong đó một nhân viên phục vụ hỏi Hướng Vãn, "Ngài còn có yêu cầu gì có thể nói ra, nhà thiết kế của chúng tôi sẽ vì ngài sửa đổi."
Hướng Vãn khoát khoát tay, "Không cần, cái hàng mẫu này đã nhìn rất đẹp."
Sau khi ra ngoài, Hướng Vãn nói với Giang Tâm Duyệt, "Em tự mình gọi xe về là được rồi."
Giang Tâm Duyệt hiểu rõ gật gật đầu, chắc cô sợ cảnh lúng túng khi mình và Hướng Duy Trân gặp nhau. "Hướng Vãn." Giang Tâm Duyệt vẫn không nhịn được muốn nói với cô, "Kì thật năm đó, chị và ba em cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với mẹ em, ba em ông ấy là một người tốt, lúc ban đầu ông ấy chỉ là muốn giúp chị, mà chị lúc ấy chỉ là ích kỉ muốn để ông ấy giúp chị đuổi tên bại hoại kia đi, chúng tôi cũng không có tư tình. Nhưng người bên ngoài cũng không cho là như vậy, bọn họ cảm thấy một người đàn ông bằng lòng bảo vệ một người phụ nữ như thế, nhất định là có bí mật không thể để ai biết, lời đồn càng nhiều ngay cả chính chúng tôi cũng cảm thấy không đúng, mẹ em cũng là nghe được tin đồn mới trong cơn tức giận đuổi ba em ra cửa. Chị đến tìm mẹ em, muốn giải thích với bà ấy, nhưng bà ấy căn bản không nghe, còn mắng chị một trận."
"Nhưng cuối cùng các người vẫn ở bên nhau." Hướng Vãn nói, nếu như không có tình cảm có thể ở bên nhau sao?
"Có lẽ là đâm lao phải theo lao." Giang Tâm Duyệt nói, "Lúc đó chị cần một người đàn ông ở bên cạnh chị bảo vệ chị, vì chị giải quyết khó khăn, vừa vặn ông ấy liền xuất hiện vào lúc đó. Có lẽ em sẽ không tin, chị đối với ba em lòng cảm kích còn lớn hơn tình cảm nam nữ, đời chị chỉ từng thích một người đàn ông, đáng tiếc người đó đã không còn."
Về đến nhà, Hướng Vãn thuật lại những lời Giang Tâm Duyệt đã nói với cô cho mẹ cô, cũng hỏi, "Mẹ, mẹ có từng hối hận chưa?"
Hướng Duy Trân nghĩ nghĩ, nói, "Ngay lúc đó xác thực không đủ lí trí, có điều nghe được người khác nói chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, đâu còn có thể nghĩ đến gì khác? Chỉ muốn lấy đao gϊếŧ ông ta."
"Nếu ông ấy và Giang Tâm Duyệt cũng không có bao nhiêu tình cảm, hay là mẹ đi cướp ông ấy về đi?"
Hướng Duy Trân quay đầu nhìn Hướng Vãn một chút, tát qua một cái, "Mẹ bây giờ nhìn không vừa mắt ông ta, một lão già bỏ đi."
"Người ta là quản lý." Hướng Vãn xoa đầu cường điệu.
"Dựa vào phụ nữ lên chức quản lý, mẹ không có thèm."
Hướng Vãn xoay người, nằm trên đùi mẹ cô, từ phía dưới nhìn lên mẹ cô, "Mẹ yêu thích dạng nào, để con tìm cho mẹ."
Hướng Duy Trân chậc một tiếng, làm ra động tác tay muốn đánh người, giả vờ vụt một cái, nhưng không đánh thật, "Cái con nhỏ này, hôm nay sao mà cứ nói linh tinh."
Hướng Vãn lại ngồi dậy, nghiêm túc nhìn mẹ cô, "Chờ sau khi con kết hôn, mẹ dời qua ở cùng với bọn con đi."
Hướng Duy Trân lắc đầu, "Không hay đâu, con là người có mẹ chồng, mẹ ở lâu dài sẽ để người ta đàm tiếu. Lại nói, người trẻ tuổi bọn con dù sao cũng nên có không gian của mình, mẹ là người từng trải, hiểu đạo lý này."
"Thế nhưng mẹ ở nhà một mình con không yên lòng."
"Mẹ lại không phải đứa con nít mà có gì không yên lòng, huống chi, chỗ con cũng không phải cách xa vạn dặm, khi nhớ con mẹ cũng có thể tuỳ thời tùy lúc đến thăm con."
Hướng Vãn yên lặng nhìn mẹ cô một chút, đột nhiên lại gần ôm lấy bà, "Mẹ, con không kết hôn nữa."
Hướng Duy Trân cười khẽ, "Con cái lớn lên cũng nên rời xa cha mẹ, tương lai con cũng phải làm cha mẹ, tự nhiên là có thể hiểu."
Nhà ta có cô gái mới lớn, là hạnh phúc cũng là dứt bỏ.