- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Không Biết
- Chương 52
Anh Không Biết
Chương 52
Editor: KiL
Chủ nhật này, Giang Ngư Chu mang theo quà biếu tới cửa. Lần đầu chính thức tới cửa thăm hỏi mẹ vợ tương lai, anh đương nhiên là thận trọng rất nhiều, lễ vật là tự mình đến Bách Đại mua, biết Hướng Duy Trân là một người phụ nữ ở nhà, không thích xa xỉ phẩm đắt đỏ, cho nên mua lễ vật là một bộ dụng cụ đấm bóp xương cổ thực dụng, đương nhiên đây là quyết định đưa ra sau khi đã hỏi thăm Hướng Vãn rồi, ngoài ra còn có một số sản phẩm bồi bổ khí huyết.
Người trong nhà Hướng Vãn không nhiều, chỉ có người một nhà của cậu cô, mợ ở phòng bếp giúp làm đồ ăn, cậu, Hướng Tuấn, Hướng Vãn và Giang Ngư Chu ở trong phòng khách đánh mạt chược.
Nói là đánh mạt chược kì thật chính là vừa nói chuyện phiếm vừa tiêu khiển thời gian, nếu không bốn người ngồi không cũng thực sự quá đơn điệu nhàm chán, Giang Ngư Chu mặc dù không có chủ đề chung với bọn họ, chẳng qua vừa đánh mạt chược vừa thỉnh thoảng nói vài lời cũng tự nhiên hơn nhiều.
Trên cơ bản là ba người đàn ông kia đang nói, còn người phụ nữ là Hướng Vãn đang nghe.
Chủ đề cậu hỏi đơn giản chỉ là trong nhà có người nào, vẫn khỏe chứ, công việc như thế nào, mà thằng nhóc Hướng Tuấn kia thì là đang nhử tin tức:
"Anh rể, GEM* xu thế tốt hay là....."
*thị trường chứng khoán bảng thứ hai
"Em mua ******* kia trong tương lai có nhiều chỗ tăng lên không? Có cần bán tống không?"
Hướng Vãn chê cậu ta nói nhiều, ở dưới đáy bàn đá cậu ta một cước, không nghĩ tới đá lầm người, kết quả cậu kêu to lên, "Hướng Tuấn con nói chuyện thì cứ nói, chân đá lung tung làm gì?"
"Con không có đá ba." Vẻ mặt Hướng Tuấn vô tội nói, "Con còn không nhúc nhích mà."
Dường như cậu không quá tin tưởng cậu ta, mắt nhìn chằm chằm cậu ta, "Chắc chắn là con, nhử được một chút tin tức đã hưng phấn hoa tay múa chân, nói con bao nhiêu lần rồi, người trẻ tuổi đừng xốc nổi như vậy, sau này học hỏi anh rể con nhiều một chút."
Hướng Tuấn đặt quân bài vừa mới sờ được trong tay xuống, nghiêm túc biện bạch, "Thật sự không phải con."
Bỗng nhiên cậu hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm quân bài kia trong tay ông, "Ha ha, bốn vạn, ba Ù rồi."
Hướng Tuấn xem xét, nhanh chóng đoạt quân bài trong tay ba cậu ta, "Con chưa hề nói là muốn đánh, con chỉ để ở chỗ này mà thôi."
"Thằng nhóc thúi, đánh ra rồi còn muốn đổi ý, mất mặt hay không chứ......"
Hai cha con trên bàn cãi cọ, Hướng Vãn và Giang Ngư Chu vừa bật cười vừa mắt đi mày lại, loại trạng thái này vẫn mãi duy trì đến khi ván bài kết thúc, Hướng Duy Trân gọi bọn họ dọn dẹp bàn ăn cơm, Giang Ngư Chu dành thời gian nhỏ giọng hỏi cô, "Là em nhỉ, muốn trêu chọc anh lại đá lầm người."
Giang Ngư Chu hừ hừ hai tiếng, lung la lung lay đứng lên, mặc dù khí lực của Hướng Vãn lớn hơn so với phụ nữ bình thường, chẳng qua muốn khiêng lên một người đàn ông dáng người cao to vẫn có chút phí sức, cũng may Giang Ngư Chu không có say như chết, còn biết khoát tay lên trên vai cô, hai người cứ như vậy lảo đảo đi vào phòng.
Còn chưa kịp đá cửa phòng lại đã bị người đè vào trên cửa. Mặt Giang Ngư Chu gần trong gang tấc, hô hấp giao hòa với cô. Mặc dù trong hơi thở có chút mùi rượu, nhưng cặp mắt kia tỉnh táo vô cùng, thậm chí toát ra ánh sáng của tiểu nhân đắc chí.
"Giang Ngư Chu, anh giả say?"
"Anh không giả say, sao có thể ở lại đây?" Chỉ có hai người nào có thể khiến anh uống say ngất? Thêm vài đôi nữa vẫn còn được.
"Anh quá vô sỉ."
Giang Ngư Chu đắc ý bật cười, "Nếu không sao anh có thể có nhuyễn ngọc trong lòng được, em nói có đúng không?" Gần đây căn nhà kia của anh đang sửa chữa, anh chuyển về trong nhà ở, vậy nên giữa anh và Hướng Vãn có chút bất tiện, hôm nay thật vất vả có cơ hội này, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Giang Ngư Chu ôm Hướng Vãn ném lên giường.
Hướng Vãn lưu loát lộn một cái, từ bên kia giường nhảy xuống.
Giang Ngư Chu lập tức trợn tròn mắt, vậy mà quên mất thân thủ của người phụ nữ này, "Muốn luyện tập một lần mới bằng lòng đi vào khuôn khổ?" Anh nhíu mày hỏi lại.
"Anh dám làm loạn em liền gọi mẹ em, đến lúc đó xem mẹ em có cầm dép lê đánh anh đi ra không."
Giang Ngư Chu đương nhiên không thể bị cô hù dọa, cứng rắn không được thì đến mềm, mình nằm uỵch xuống giường, ngữ khí có phần chán nản nói, "Hướng Vãn, em thương xót anh một chút đi." Anh cũng là đàn ông bình thường, có nhu cầu có được hay không?
Hướng Vãn yên lặng nhìn anh một cái, tia sáng trong mắt có chút lóe lên, bỗng nhiên đi qua, nằm xuống sát bên anh, "Anh đồng ý với em một chuyện trước đã."
Giang Ngư Chu nghe thấy có chỗ thương lượng, lập tức xoay người nằm sấp trên người cô, vừa xoa lỗ tai cô vừa nói, "Đừng nói một chuyện, một vạn chuyện cũng được."
Hướng Vãn nói, "Chỉ một chuyện, có đồng ý hay không?"
"Đồng ý, đương nhiên đồng ý." Nói xong đang muốn động thủ, Hướng Vãn nâng mặt anh lên, nhắc nhở anh, "Anh còn chưa nghe em nói là chuyện gì đấy?"
"Mặc kệ chuyện gì anh đều đồng ý, chớ quấy rầy, làm xong lại nói."
A, lại nói.
Giang tổng, anh xác định sẽ không hối hận sao?
Bởi vì đang ở trong nhà Hướng Vãn, hai người cũng không quá làm càn, đè nén làm một lần.
Hơn nửa giờ sau, Giang Ngư Chu từ trên giường nhảy dựng lên, "Em nói cái gì? Hỗ trợ dạy học? Đi đâu hỗ trợ dạy học?"
Giang Ngư Chu quả thực không thể tin nổi, vừa mới còn đang ôm cô cùng hưởng thụ dư vị sau đó, kết quả người phụ nữ này bỗng nhiên ghé vào tai anh nói một câu như vậy, cô nói đến nhẹ nhàng, nhưng đối với Giang Ngư Chu mà nói chuyện này quả thực giống như sấm sét giữa trời quang.
"Anh nhỏ giọng một chút, sợ mẹ em không nghe được hay sao?" Hướng Vãn chậm rãi ngồi dậy, có chút thiếu sức. Chuyện lần này là do cô dùng quỷ kế, nhưng nếu không như vậy, căn bản có thể anh cũng không đồng ý.
Giang Ngư Chu nghĩ nghĩ, hỏi: "Đi bao lâu?"
"Hai năm."
"Không được." Tuyệt đối không được, Giang Ngư Chu quả quyết bác bỏ.
"Vậy...... Một năm?"
"Quá dài."
Một năm quá dài? Chẳng lẽ còn có thể đi mấy tháng? Hướng Vãn cảm thấy cái người này không thể nói lí, thế là nói ra, "Trước đó em đã đồng ý với hiệu trưởng, cũng không thể lật lọng."
"Ngày mai anh đến tìm hiệu trưởng của bọn em."
"Không được, anh không thể đi. Đây là chuyện của chính em, không cho anh nhúng tay." Hướng Vãn lập tức nói, chuyện này nếu mà nói ra chẳng phải sẽ bị các đồng nghiệp chê cười sao? Vốn bởi vì anh lúc trước, đề tài của cô ở trường học đã đủ nhiều, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, không muốn trở thành bà hoàng đề tài.
"Đây là chuyện của chính em?" Giang Ngư Chu cười lạnh hỏi lại, "Vậy anh thì sao? Em đem anh đặt chỗ nào? Rời đi một hai năm, có thể với em là không có gì, nhưng anh đã sắp ba mươi lăm rồi, em có biết hiện tại anh ngay cả công việc cũng không thể tận tâm tận lực, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn cùng em lập tức kết hôn sinh con hay không, chẳng lẽ em muốn ngày nào đó đi trên đường, người ta cho rằng anh là ông của con?"
Hướng Vãn thấy anh nghiêm trọng thế, trong lòng có chút không vui, quyết định này cô đã làm trước đó mà bây giờ lật lọng thì không hay, đương nhiên cô cũng không muốn Giang Ngư Chu đến trường học dùng quan hệ, trong lòng quét ngang liền nói, "Anh không đồng ý cũng không còn cách nào, dù sao chuyện em đã đồng ý thì nhất định phải làm được. Huống chi trước đó anh cũng đã đồng ý."
"Em đây là lừa gạt." Giang Ngư Chu nếu biết là chuyện này thì cho dù anh tự mình dùng tay giải quyết cũng không thể đồng ý với cô, người phụ nữ này còn giở mánh khóe với anh, quả thật muốn lật trời.
"Binh bất yếm trá*." Hướng Vãn trả lời.
*chiến tranh không ngại dối lừa
Giang Ngư Chu chỉ về phía cô, "Quản em lừa dối hay không, ngày mai anh liền cùng hiệu trưởng của bọn em đi uống rượu."
Hướng Vãn bình tĩnh nhìn anh hai giây, bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, cũng chỉ vào anh, "Giang Ngư Chu anh đừng quá mức, ai nói em yêu đương với anh là phải lập tức kết hôn? Còn sinh con? Em cho anh biết trong vòng năm năm em đều sẽ không cân nhắc chuyện này."
Giang Ngư Chu tức đến xanh mặt, cằm căng ra, anh đã tức giận đến mức nói không ra lời, rốt cuộc người phụ nữ này là sinh vật gì? Làm sao khó khăn như vậy.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Hướng Duy Trân đi ra rót nước uống, Hướng Vãn quay đầu nhìn một cái, "Đêm nay em ngủ cùng mẹ em." Nói xong mở cửa ra ngoài.
Giang Ngư Chu quần áo không chỉnh tề ngồi ở đầu giường, đột nhiên dùng sức đá chăn trên giường ra.
Thực sự là...... Tức chết tôi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Không Biết
- Chương 52