Editor: KiL
Thời gian yên lặng như nước, một tuần rất nhanh trôi qua.
Trong một tuần này, điện thoại Hướng Vãn không nhận được bất luận tin tức gì liên quan đến Giang Ngư Chu. Kết quả này trong dự liệu của cô, cho nên cũng không cảm thấy gì, thời gian vẫn phải trôi đi, thế giới này cũng không phải thật sự là ai thiếu ai thì không thể sống nổi.
Hướng Vãn không nghĩ tới Ôn Hoa Bình vậy mà tới tìm mình, hôm thứ sáu lúc tan tầm, khi cô đi ra cổng trường, nhìn thấy ông đứng chờ bên cạnh cổng.
"Ba tới làm gì?" Cô liếc ông một cái, bước chân chưa ngừng, tiếp tục đi ra đường lớn.
Ôn Hoa Bình đi theo bên cạnh cô, "Ba tới thăm con một chút, thuận tiện muốn nói chuyện với con."
"Con rất tốt, không cần ba thăm, vả lại chúng ta cũng không có gì để nói."
"Tiểu Vãn." Ôn Hoa Bình bỗng nhiên giữ chặt cô, Hướng Vãn không thể không dừng bước.
"Ba chỉ là muốn quan tâm con một chút, cái này cũng không được sao?" Ôn Hoa Bình nặng nề nói, bởi vì vừa mới đi rất nhanh, ông có chút thở hổn hển, dù sao ông đã hơn năm mươi, cũng không còn như năm xưa.
Đột nhiên có chút nói không nên lời cự tuyệt.
"Con thật là không có việc gì, ba vẫn nên trở về đi, để hai mẹ con kia biết, cuộc sống của ba còn có thể dễ chịu sao?" Hướng Vãn ôn hòa nhã nhặn nói với ông, có chút ý vì ông mà suy nghĩ.
Ôn Hoa Bình cười, "Hóa ra con còn biết quan tâm ba, con không cần lo lắng, kì thật họ không khó ở chung như con nghĩ đâu."
Thấy tính khí Hướng Vãn hình như lại muốn phát tác, Ôn Hoa Bình lập tức dừng lại, "Lên xe đi, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một chút."
Ôn Hoa Bình mang theo Hướng Vãn đi vào một quán đồ uống lạnh, ông biết mấy cô gái đều thích ăn những thứ này, nào là kem ly, nào là chè, trước kia ông cũng thường mang Giang Ninh tới.
"Thích ăn gì thì cứ gọi, không cần thay ba tiết kiệm tiền." Ôn Hoa Bình chính thức tiến vào nhân vật cha hiền, trước đó không thoải mái ở cổng trường giống như chưa từng tồn tại.
Hướng Vãn cũng không khách khí, gọi một món đắt nhất.
Rất nhiều năm rồi cô chưa ăn qua loại này, kem sữa màu trắng, toát ra từng tí hơi lạnh, Hướng Vãn cầm muỗng nhỏ múc một miếng, có vị ngọt trơn mềm mịn đã lâu không thấy. Kem ly rất ngọt, ăn thật ngon.
Ôn Hoa Bình ngồi ở đối diện nhìn cô, mặt mỉm cười, biểu cảm hiền lành.
"Muốn nói gì với con thì cứ nói đi." Hướng Vãn nhắc nhở ông, đừng vì ăn một ly kem mà đem việc chính quên mất, đến lúc đó lại chạy tới tìm cô nói.
"Kì thật cũng không có gì, chủ yếu là muốn thăm con một chút."
"Con rất tốt." Lại ăn một miếng, hình như không còn ngọt như lúc đầu.
Vẻ mặt Ôn Hoa Bình vẫn hòa nhã dễ gần như cũ, "Việc khác, ba còn muốn nói về chuyện của con và Ngư Chu, ba biết con thích cậu ấy, ba đã thấy tấm ảnh kia trong ngăn kéo của con......."
Động tác trên tay dừng lại, Hướng Vãn ngẩng đầu lên từ ly kem, "Ba lục đồ của con?"
"Không phải, con đừng hiểu lầm." Ôn Hoa Bình lập tức giải thích, "Ba chỉ là muốn tìm một tấm hình của con để mang đi, không cẩn thận nhìn thấy tấm ảnh trong ngăn kéo của con, lúc ấy ba cũng không nghĩ nhiều, coi đó chỉ là kỉ niệm con tham gia hoạt động, cho đến ngày hôm đó ba thấy con và cậu ấy ở bên nhau, ba bỗng nhiên có chút hiểu rõ."
Ngọt quá mức, trong miệng hình như lại có chút chua, Hướng Vãn buông muỗng xuống, một cánh tay vắt ngang trên bàn, nhìn người đối diện.
"Tiểu Vãn. Con vẫn là quên cậu ấy đi, chân của Ninh Ninh vì con mới như vậy, mà Ngư Chu lại......"
"Cái gì gọi là vì con mới như vậy?" Ông còn chưa nói dứt lời, Hướng Vãn đã không nhịn được cắt ngang, "Cô ta là bị trừng phạt đúng tội."
"Tiểu Vãn, sao con có thể nói như vậy?"
"Con nên nói như thế nào?" Hướng Vãn nhìn người đàn ông trung niên đối diện, ánh mắt bình tĩnh gần như châm chọc, một hồi trầm mặc, bầu không khí ngưng lại.
Hướng Vãn xoay mặt, hít vào một hơi, "Có phải đến tận bây giờ ba vẫn không tin lời con nói?"
"Ba biết con không phải cố ý."
Con không phải cố ý.
Hơn mười năm làm cha con, đổi lấy chính là một câu như vậy, đây là nhượng bộ lớn nhất trong lòng họ, đem chuyện này xem như là ngoài ý muốn, cái này dường như đã là đang vì cô giải vây.
Có phải cô còn nên cảm tạ ông đã nhân từ?
Hướng Vãn nhắm mắt lại, vị chua trong miệng càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng biến thành cay đắng, đây mới là hương vị sau cùng của ly kem nhìn bề ngoài không tệ này.
Hướng Vãn mở to mắt, nhìn Ôn Hoa Bình, "Ôn Hoa Bình, tôi mới là con ruột của ba, đến bây giờ ba vẫn là tin cô ta không tin tôi, đã như vậy, giữa chúng ta không còn gì để nói."
"Tiểu Vãn......"
Hướng Vãn đứng lên là đi ngay, cô cúi đầu, đi rất nhanh, cô muốn nhanh chóng rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, phảng phất như ở lâu thêm một giây là sẽ ngạt thở.
Cứ tưởng rằng Ôn Hoa Bình là đến bù đắp thiếu hụt tình thương của cha cho cô, kết quả? Chẳng qua là vì bảo vệ cho đứa con gái tặng kèm kia của ông. Giang Ngư Chu là như vậy, Ôn Hoa Bình cũng là như vậy, bọn họ xưa nay không chịu tin tưởng cô, cho dù qua mười hai năm, đáp án vẫn là như thế.
Cô đã đánh giá cao tình cảm và trí thông minh của bọn họ.
Có người đang từ cửa đi vào, Hướng Vãn suýt nữa cùng người chạm nhau. Cô nhanh nhẹn né tránh, bả vai khó khăn lắm sượt qua, "..... Xin lỗi."
"Cẩn thận."
Hai tiếng nói gần như đồng thời phát ra, Hướng Vãn gần như là phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy hai người đứng trước mặt mình.
Cuộc sống của cô thật sự là một bộ kịch cẩu huyết mà, một giây trước trong lòng cô đang nghĩ đến hai người, giờ phút này đồng loạt xuất hiện ở trước mặt cô.
Nhu mì xinh đẹp Giang Ninh một bộ dáng kinh hoàng khϊếp sợ dựa vào Giang Ngư Chu, mà người sau, đang dùng ánh mắt đánh giá nghiên cứu phức tạp nhìn chằm chằm cô, Hướng Vãn không phân biệt được trong đó có hàm ý gì, chỉ cảm thấy quá mức chuyên chú, lộ ra hết sức nghiêm túc lạnh nhạt.
Không ai lên tiếng, thời gian giống như một bộ phim câm, vô thanh vô tức chảy xuôi.
Ôn Hoa Bình tính xong hóa đơn từ bên trong đi ra, thấy cảnh này cũng biểu hiện rất khϊếp sợ, "Ninh Ninh, Ngư Chu, là hai người à...." Ông quay đầu nhìn Hướng Vãn.
Giang Ngư Chu không nói gì, ánh mắt anh như cố định trên người Hướng Vãn, giọng nói Giang Ninh trầm thấp gọi Ôn Hoa Bình một tiếng: "Ba......"
Ba —— xưng hô thân thiết cỡ nào.
Quyền lợi vốn nên thuộc về cô, cũng đã sớm bị Ôn Hoa Bình giao phó cho người khác.
Hướng Vãn xoay mặt đi, nhịn xuống * trong mắt, người một nhà chân chính đến rồi, làm người ngoài không được hoan nghênh, biến mất sớm một chút mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
(Cái * là bản raw ghi vậy, editor không dám đoán bậy viết bậy)
Hướng Vãn quay đầu đi ngay, ba người sau lưng ai cũng không nhúc nhích.
"Ba, cậu nhỏ dẫn con tới ăn kem ly, chúng ta cùng đi đi." Giang Ninh kéo lại cánh tay Ôn Hoa Bình, đánh vỡ yên tĩnh trước tiên.
Ôn Hoa Bình theo bản năng nhìn Giang Ngư Chu, Giang Ngư Chu không nói tiếng nào, đẩy cửa ra đi vào, trên mặt Ôn Hoa Bình hiện lên một tia khó xử, nói với Giang Ninh: "Ba không đi, con đi với cậu nhỏ đi."
Giang Ninh buông tay ra, nhìn chăm chú vào mắt Ôn Hoa Bình, "Ba đi đâu à?"
Ôn Hoa Bình đưa tay sờ sờ tóc cô ta, trả lời, "Ba về nhà trước, con đi chơi với cậu nhỏ đi, không về ăn cơm cũng không sao, ba sẽ nói với mẹ."
Ôn Hoa Bình rời đi, ngược với hướng đi của Hướng Vãn, Giang Ninh nhìn bóng lưng ông rời đi, khóe miệng giương lên một chút.
Hướng Vãn bước đi rất nhanh sau khi rời khỏi, nhưng cô vẫn cảm thấy chậm, cuối cùng dứt khoát chạy.
Cô là người am hiểu vận động, tốc độ chạy tương đối nhanh, bên tai truyền đến tiếng gió vì vù, giống như tiếng gào thét vô biên nơi đáy lòng, dòng xe cộ, người đi đường, đều bị bỏ xa sau lưng. Thế là chạng vạng tối hôm nay, rất nhiều người nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chạy thục mạng dọc theo ven đường, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Đây là thời đại công nghệ thông tin phát triển nhanh chóng, có người cầm điện thoại chụp lại cảnh này, rồi tung lên mạng, đến tối, bài Weibo này không biết đã được chuyển tiếp bao nhiêu lần.
Hơn chín giờ tối, Tô Thuần gọi điện đến biểu lộ quan tâm, "Em không sao chứ?"
"Không có gì, em rất tốt."
"Weibo em đã thấy chưa?"
Hướng Vãn còn chưa nhìn thấy một màn huy hoàng kia của mình, nói câu chờ một chút, sau đó đăng nhập Weibo trên điện thoại, nhất thời sửng sốt.
"Nhìn thấy rồi? Là em nhỉ?"
Hướng Vãn chỉ có thể gật đầu thừa nhận, cũng may mẹ cô không chơi Weibo, nếu không đã sớm tới hỏi cô. "Là em, em không sao, chỉ là hôm nay lúc tan tầm ba em đến tìm em."
"Ông ấy nói gì với em rồi?"
"Không có gì, em với ông ấy đã không còn gì để nói."
Trong lòng Tô Thuần cũng biết, hai cha con nhất định là nói chuyện không thành, tâm tình Hướng Vãn không tốt nên tiêu hao năng lượng cơ thể để phát tiết, mặc dù với tư cách là bạn tốt cô ấy rất muốn giúp cô, chỉ có điều có một số việc người ngoài cuộc dù cố gắng cũng không làm nên chuyện gì.
Cũng trong khoảng thời gian này, Giang Ngư Chu cũng nhìn thấy bài Weibo này. Bản thân anh không chơi Weibo, chú ý bài Weibo này đơn giản là vì Lệ Hành nhiều chuyện, tên kia vậy mà đặc biệt chuyển tiếp bài Weibo này để cho anh xem.
Màn hình điện thoại đã tối sầm, ánh mắt Giang Ngư Chu vẫn còn dừng ở trên đó, trong đầu anh dần dần hồi tưởng lại cảnh tượng lúc chạng vạng tối, anh chỉ là dẫn Giang Ninh đi mua kem ly mà thôi, không ngờ lại cùng cô không hẹn mà gặp.
Một tuần không gặp mặt, đột nhiên nhìn thấy cô, anh có chút không biết phải làm sao, càng nhiều hơn là chấn kinh, bởi vì ngay lúc cô ngẩng đầu, anh rõ ràng nhìn thấy tơ máu đỏ hồng trong mắt cô.
Cô khóc.
Người có tâm địa cứng rắn như vậy thế mà cũng khóc, nhưng cái anh nghĩ đến nhiều hơn là, rốt cuộc cô là vì ai mà khóc?
Lúc này, anh nhìn thấy Ôn Hoa Bình từ trong quán đi ra, anh giống như có chút hiểu được.
Giang Ngư Chu đối với người anh rể dự bị Ôn Hoa Bình này vẫn luôn không có cảm tình gì, nếu không phải năm đó Ôn Hoa Bình và chị gái Giang Tâm Duyệt của anh nɠɵạı ŧìиɧ, Giang Tâm Duyệt cũng sẽ không ly hôn với chồng là Ninh Kiến Huân.
Ninh Kiến Huân là sĩ quan huấn luyện khi Giang Ngư Chu còn ở học viện quân sự, sau này lại làm chỉ đạo viên khi anh vào đại đội, đối với Giang Ngư Chu mà nói, Ninh Kiến Huân vừa là thầy vừa là bạn, anh rất kính trọng Ninh Kiến Huân.
Nhưng sau khi bọn họ ly hôn không lâu, Ninh Kiến Huân hi sinh trong lúc thi hành nhiệm vụ, cái này khiến Giang Ngư Chu càng thêm ghét Ôn Hoa Bình, đồng thời mấy năm này, anh cũng đều cực kỳ lãnh đạm với Giang Tâm Duyệt.
Anh chỉ có đối tốt với Giang Ninh, bởi vì vào thời khắc Ninh Kiến Huân hấp hối anh đã thề, anh nhất định sẽ chăm sóc Giang Ninh thật tốt, không cho phép bất kì người nào làm tổn thương con bé. Cho nên, lúc Giang Ninh xảy ra tai nạn xe cộ, cả người anh đều muốn sụp đổ, mà cái người hại Giang Ninh kia, đời này anh cũng không thể tha thứ, cho dù đó có là một cô bé mới mười hai tuổi.
Đêm dài, chuyện cũ bất tri bất giác chạy khắp đại não, Giang Ngư Chu dựa vào ghế hồi lâu cũng không hề động.