Editor: KiL
Công việc của Hướng Tuấn rất nhanh đã được giải quyết, sau ba ngày nộp sơ yếu lí lịch, bên Thịnh Vũ gọi điện thoại đến thông báo cậu ta đi báo cáo.
Hướng Vãn cảm thấy cô hẳn là phải cảm ơn sự hỗ trợ của vị bác sĩ Chu kia, nên nói qua với Tô Thuần.
Tô Thuần trả lời: "Được thôi, qua thêm hơn mười ngày nữa là phải khai giảng rồi, vừa vặn để mọi người cùng nhau tụ tập một lần, bên lão Chu và lão Kỷ để chị nói cho..." Nói rồi cười hì hì, "Người nào đó ở nơi nào đó, tất nhiên là em tự đi mời rồi."
Nói thật thì, Hướng Vãn không nghĩ tới sẽ mời Giang Ngư Chu. Hai người Chu Tề Dương và Kỷ Minh Thành đã giúp cô, mời bọn họ đi là hợp tình hợp lý. Giang Ngư Chu xem là gì của cô?
Bạn bè? Thông thường; kẻ thù? Chưa đến mức.
Loại quan hệ không phải địch cũng không phải bạn này đúng là không dễ xử lí.
Lại nói, nếu không phải là anh lật lọng, công việc của Hướng Tuấn cũng không gặp nhiều trắc trở như vậy, càng nghĩ Hướng Vãn càng quyết định không để ý đến anh.
Tô Thuần bên kia cũng không biết quyết định trong lòng cô, rất nhanh đã nói với Chu Tề Dương và Kỷ Minh Thành, hỏi bọn họ lúc nào có rảnh. Hai vị này cũng không phải là người yên phận, cuộc gọi vừa xong đã lập tức gọi qua cho người nào đó.
Hai người, thời gian lần lượt, hỏi cùng một vấn đề: Nghe nói cô giáo Hướng định mời khách, bọn tôi có nên đi hay không?
Giang Ngư Chu là ai, anh sao có thể không biết ý đồ xấu của hai tên này chứ?
Anh không chút biến sắc, trả lời hai người bọn họ, "Có đi hay không là chuyện của chính các cậu, hỏi tôi làm gì? Các cậu rảnh đến mốc meo rồi hả?"
Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức cẩn thận kiểm tra một lần tin nhắn và nhật ký cuộc gọi trong điện thoại di động của mình, cuối cùng anh nhận ra một sự thật: Người phụ nữ này không gọi đến cho anh, cũng không gửi tin nhắn gì, cả tin nhắn nửa đêm hôm qua anh gửi tới cũng không được hồi âm.
Rõ thật là, lí nào lại như vậy.
Trong tay cầm điện thoại, giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười một giờ khuya, anh vừa mới từ tiệc mừng công ty trở về, lúc này có hơi mệt, chẳng qua trong lòng tích tụ khó đè nén, thế là phân phó tài xế thay đổi tuyến đường: "Đến tiểu khu Hoa viên."
Tài xế trừ việc mắng cha trong lòng ra cũng không thể nói thêm được gì.
Lúc này Hướng Vãn chưa ngủ, đang cùng mẹ cô xem một chương trình tống nghệ, điện thoại vang lên, cô đi ra ban công nghe.
"Ở nhà?" Đầu kia trực tiếp hỏi.
"Ừm."
"Xuống đây."
"Cái gì?"
"Tôi ở dưới lầu nhà em."
Trầm mặc trọn vẹn nửa phút, Giang Ngư Chu mở miệng lần nữa: "Muốn tôi đi lên đó?"
Hướng Vãn lập tức nói: "Tôi lập tức xuống ngay."
Cúp điện thoại, cô đi vào lại phòng khách nói với mẹ: "Con ra ngoài mua đồ."
Vẻ mặt Hướng Duy Trân có chút kinh ngạc, "Muộn vậy rồi còn ra ngoài mua cái gì?"
"Băng vệ sinh dùng hết rồi, con đi mua một ít." Lúc nói chuyện cũng đã thay xong giày ra ngoài.
Hướng Duy Trân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh, mở tủ nhỏ dưới bệ rửa mặt ra, có hai gói đồ đã để sẵn ở đó.
"Không phải là vẫn còn đây sao? Con bé này!" Bà cũng không nghĩ nhiều, đến phòng khách cầm điện thoại định gọi con gái về, kết quả phát hiện điện thoại của con gái để quên trên tủ giày.
Bà cầm lên, mở màn hình, nhìn thấy cuộc gọi gần đây, một cuộc gọi nhỡ là bà vừa mới gọi, một cuộc khác là Hướng Vãn nghe trước khi ra ngoài, tên hiển thị là: Chú Giang.
Hướng Duy Trân ngẩn người, đi đến chỗ cửa sổ trong phòng nhìn xuống, Hướng Vãn mới từ đầu hành lang đi ra, đi thẳng ra bên ngoài, nơi xa một khoảng đen sì, không thấy được cái gì cả.
Xe Giang Ngư Chu dừng ở cửa tiểu khu, lúc đi qua Hướng Vãn thấy ngay, chiếc xe màu đen lẳng lặng đậu ở chỗ đó, ai ngồi bên trong không nhìn thấy được.
Hướng Vãn không bước lên tiếp nữa, đứng lại ngay tại cửa tiểu khu.
Sau một lát, cửa kính xe hạ xuống, một cánh tay của người đàn ông phủ lên, theo đó đầu và mặt cũng lộ ra, "Lên xe." Trong miệng anh phun ra hai chữ.
Hướng Vãn không nhúc nhích, nói: "Đã rất muộn."
Giang Ngư Chu ngược lại cũng cười, "Em cũng biết là rất muộn rồi?" Nhíu mày nói tiếp, "Muốn để mấy người hàng xóm nhà em nhìn thấy chúng ta cô nam quả nữ, đêm khuya ở đây anh anh em em, khó khăn chia lìa?"
Hướng Vãn suy nghĩ, hoàn toàn chính xác sẽ tạo thành loại hiểu lầm này, thế là kéo cửa ghế sau ra ngồi vào.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
"Cứ chạy thẳng về phía trước, không bảo dừng thì đừng có dừng." Anh phân phó lái xe ở phía trước.
"Vâng, Giang tổng." Tài xế đáp lời, vách ngăn xe từ từ hạ xuống, trong phút chốc, phía sau bị ngăn cách thành một cái không gian nho nhỏ, tối tăm giam cầm, cách biệt với thế giới.
Hướng Vãn không khỏi nghiêng đầu nhìn anh một cái, Giang Ngư Chu cũng đang nhìn cô: "Công việc của em trai em đã giải quyết rồi?"
"Ừ." Hướng Vãn ừ một tiếng, trong lòng đại khái cũng đoán được anh sẽ hỏi chuyện này.
Giang Ngư Chu gật gật đầu, "Đến Thịnh Vũ cũng tốt, miễn cho đến lúc đó người ta lại bảo cậu ta nhờ quan hệ bám váy mà được vào."
"Ai có quan hệ bám váy với anh?" Vừa dứt lời, Hướng Vãn lập tức hỏi lại, đôi mắt không lớn không nhỏ nhìn anh chằm chằm.
Giang Ngư Chu cũng không giải thích rõ, tự quyết định nói: "Tề Dương và Minh Thành đều gọi điện cho tôi hỏi lúc nào rảnh, tôi đương nhiên là tùy thời xin đợi, chuyện của em thì dù tôi có bận rộn hơn nữa cũng phải nhín chút thời gian mà đi." Ngừng một chút, tiếp tục, "Nếu không thì tối thứ bảy này luôn đi, đến Hào Lệ Phong Thượng, em thấy sao? Đương nhiên không cần em trai em mời, tiền này tôi bỏ ra."
Qua thật lâu Hướng Vãn mới trả lời anh, "Giang Ngư Chu, chuyện này không có liên quan gì với anh cả, biết không?" Nào có người mặt dày như vậy, cô có nói là muốn mời anh sao?
"Ồ? Làm sao mà không có liên quan được?" Anh mỉm cười hỏi lại, bộ dạng có chút không phân biệt được vui giận.
"Lẽ nào có liên quan với anh?" Cô hỏi lại, "Nếu không phải tại anh lật lọng, bọn tôi có gặp nhiều khó khăn như vậy không? Chẳng qua tôi vẫn muốn cảm ơn anh, để tôi uốn nắn sai lầm kịp thời."
Lúc cô nói chuyện, Giang Ngư Chu một mực lẳng lặng nhìn cô, đợi cô nói xong, anh hừ cười một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lần nữa quay đầu lại, sắc mặt anh trầm xuống: "Em làm sao đấy? Bị kí©h thí©ɧ rồi?"
Hướng Vãn không trả lời.
Mặt Giang Ngư Chu kề lại gần hơn, hỏi: "Không có liên quan gì với tôi? Ngày đó lúc Tô Thuần gọi điện cho Tề Dương tôi cũng có mặt, nếu không có sự đồng ý của tôi, em xác định Tề Dương sẽ giúp sao?"
Trầm mặc.
"Vậy nên tôi cho em biết, bây giờ em thoát không khỏi liên quan với tôi."
"Anh rốt cuộc là muốn làm gì?" Cô quay mặt qua nhìn anh.
Anh cười, trong xe u ám, dáng vẻ cười lạnh của người đàn ông khiến cho người nhìn mà phát khϊếp, nhưng sợ hãi trong lòng Hướng Vãn không phải xuất phát từ người trước mặt này, mà là tới từ nội tâm mình.
"Tôi muốn làm gì em còn không biết?" Anh ngồi thẳng, nghiêng đầu nhìn cô, "Em muốn làm gì tôi cũng biết, nhưng mà tôi cho em biết, em nằm mơ!"
Hướng Vãn nghẹn họng nhìn trân trối, "Tôi muốn làm gì chứ? Cái gì gọi là tôi nằm mơ? Anh cho rằng anh là ai?"
Giang Ngư Chu vẫn thản nhiên như cũ, thậm chí còn nâng chân lên bắt chéo, ngón tay gõ gõ trên đầu gối: "Em không phải muốn phân rõ giới hạn với tôi, muốn trốn tránh tôi sao?" Vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ cô, "Là em tìm đến cửa trước, bây giờ muốn rút lui coi tôi như người qua đường, không có cửa đâu."
Anh nói lời này lại trở về với dáng vẻ lúc trước, thoát ra khỏi hình thức mà anh đến tìm cô vài ngày trước. Đây mới thực sự là Giang Ngư Chu.
Rõ ràng nên là nghiêm túc, lại bị anh nói đến miệng lưỡi trơn tru, nếu nói anh không đứng đắn, thì anh rõ ràng lại không có lời nói hành động gì quá đáng, nhưng trong lời nói lại mang theo bá đạo làm cho không người nào có cách chống cự, khiến người vừa yêu vừa hận.
Hướng Vãn ghét cái kiểu này của anh, tự nhiên cũng ghét bản thân mình bây giờ.
Cô không nói gì, nhưng dù trầm mặc cũng không làm đối phương có chừng có mực, "Tôi là ai không quan trọng, dù sao em cứ nhớ là bảy giờ tối thứ bảy này, tôi chờ em ở Hào Lệ Phong Thượng." Sau đó nhắc nhở cô, "Đến lúc đó nếu em không xuất hiện, tôi sẽ đích thân lên nhà em đón em, thuận tiện mời người nhà em cùng tham gia vào."
Hướng Vãn nghiến răng nghiến lợi, nếu là người khác thì cô sớm đã cho một đấm chào hỏi, thế nhưng đối tượng lại là anh, cô không khỏi cân nhắc lại.
Dĩ nhiên không phải không nỡ đánh, mà là vì không phải đối thủ của anh, đến cuối cùng mà bị anh chiếm lợi lại khoe mẽ thì chẳng phải là lợi bất cập hại sao.
Nhưng dáng vẻ này của cô vẫn bị Giang Ngư Chu thấy được, không khỏi cười lên, "Em nhìn em đi, lại là cái bộ dạng muốn ăn thịt người, lúc này tôi đâu có ức hϊếp gì em, tôi xuất tiền xuất lực còn không lấy lòng được sao?"
Hướng Vãn không nói gì, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe chạy dọc theo vành đai thành phố, bên ngoài là đồng ruộng trống trải đơn điệu không thấy được bờ, tựa như con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng. Trên cửa sổ phản chiếu rõ ràng khuôn mặt mình, khuôn mặt ban ngày khỏe mạnh sáng rỡ mà đến tối lại hiện ra mấy phần trắng nhợt nhạt nhẽo, di động trên mặt kính tối đen như ma quỷ.
"Giang Ngư Chu, anh bỏ qua cho tôi đi." Tiếng nói cô trong đêm tối nhẹ nhàng trong trẻo, giống như trăng trong nước hoa trong gương, không đoán chắc được. Cô xoay đầu lại nhìn anh, "Điều kiện của anh như vậy nhất định sẽ không thiếu phụ nữ, sao phải lãng phí tình cảm trên người tôi? Tôi là người không thú vị lại làm liều, còn không biết tốt xấu, một ngày nào đó anh sẽ hối hận."
Giang Ngư Chu nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay áp vào mặt cô, "Không thử một lần làm sao biết được có hối hận hay không, huống hồ, cho đến trước mắt thì chỉ có em vào được mắt tôi."
Bàn tay rộng lớn thô ráp của người đàn ông vuốt ve mặt cô, nhiệt độ nóng rực xuyên thấu qua lòng bàn tay âm ỹ truyền đến, Hướng Vãn phát hiện mình không thể động đậy, cũng không nghĩ thêm được gì.
Giang Ngư Chu áp sát mặt lại, trán kề trán cô, chóp mũi chạm nhau, "Rốt cuộc là em đang lo lắng cái gì, nói ra đi, tôi có thể giúp em."
"Không có.... Không có gì cả." Giọng cô dần dần phát run, gần như nói không nên lời, nhưng vẫn cố gắng khắc chế, "Chỉ là cảm thấy chúng ta không hợp."
Anh cười khẽ một tiếng, hơi nhấc cằm lên, môi dán vào cô nói: "Không thử một lần làm sao biết không hợp? Huống chi chúng ta đều thích đối phương như vậy."
Vừa dứt lời, môi bị anh ngậm lấy, cả người anh cũng áp sát lên theo.